• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Edit: Na
Ngày hôm sau, không biết Tiêu Lâu biết tin tức này ở đâu mà tung ta tung tăng chạy đến đây.
Trước lạ sau quen, lần này y vừa vào cửa gặp ông lão xong thì móc một cái hộp nhỏ ra đưa cho Ngọc Tú: "Lần trước vội vàng trở về mà không có lễ nghĩa, rất mong tẩu tử thứ lỗi.

Hộp phấn này là của cửa tiệm nhà ta bán, ta mượn hoa dâng phật tặng cho tẩu tử."
Ngọc Tú kinh ngạc rồi nhìn mắt Lâm Tiềm, thấy hắn gật đầu mới vội đưa hai tay ra nhận, cười nói: "Đa tạ Tiêu sư đệ.

Sư phụ và Tiêu sư đệ cứ ngồi thoải mái, ta đi vào bếp làm mấy món ăn, ba thầy trò đã lâu không gặp nếu không ngại thì cứ ngồi uống vài ly."
Lăng lão nhân* vừa nghe có rượu vội vàng nói: "Được được, con mau đi đi."
*Dịch ra là "ông già/cụ/lão" Lăng nghe không hay tai nên mình sẽ giữ nguyên như vậy.
"Vâng." Ngọc Tú cười và hành lễ đi ra ngoài.
Lâm Tiềm đi theo nàng đến phòng bếp, nói: "Không cần phải cho bọn họ rượu ngon đồ ăn ngon, nàng tùy ý làm hai món là được, phòng bếp chỉ toàn khói dầu nàng đừng để bị sặc."
Ngọc Tú cười nói: "Thiếp sẽ cẩn thận, chàng mau vào nói chuyện với sư phụ đi."
Lâm Tiềm gật đầu, đang định đi vào thì thấy có chút không yên tâm, quay đầu lại nói: "Để ta nhóm lửa cho nàng."
Ngọc Tú vội đẩy hắn ra bên ngoài, nói: "Chàng đừng có khinh thường thiếp, phòng bếp chính là sở trường của thiếp mà.

Nhưng mà chàng đó, đừng có bỏ sư phụ và sư đệ ở ngoài đó, mau ra đó đi."
Lâm Tiềm lúc này mới miễng cưỡng đi ra ngoài.
Ở nhà chính, Tiêu Lâu làm mặt quỷ nói với Lăng lão nhân "Sư phụ, người nhìn đi, sư huynh này đúng là dính người y chang như cái đuôi vậy đó, chỉ thiếu chút nữa là dính luôn vào sau lưng tẩu tử rồi."
Lăng lão nhân trừng mắt nhìn y một cái, mắng: "Tiểu tử thúi, nếu hắn không giống cái đuôi thì sao có thể có nương tử và hài tử? Ngoan ngoãn mà học hỏi đại sư huynh ngươi đi, nhanh chóng cưới một nương tử rồi sinh cho lão tử mấy đồ tôn để chơi với ta đi!"

Nói xong ông lại nghiêm túc thở dài, "Chao ôi, đúng là sư môn bất hạnh, lão già Trùng Dương Phong kia 5 năm trước đã khoe với lão tử là hắn đã có đồ tôn.

Lão già ta đúng là có mệnh khổ, cố tình thu nhận đám tên khốn thúi các ngươi vậy mà một hai không chịu học hỏi người ta đi tìm nương tử, các ngươi khi nào mới có thể cho lão tử ôm tôn tử đây."
Tiêu Lâu nhỏ giọng nói thầm nói: "Thượng bất chính hạ tắc loạn*, sao lại có thể trách chúng con."
*Nhà dột từ nóc dột xuống.

Dễ hiểu hơn là người trên không làm đúng thì người dưới cũng sẽ làm chuyện xấu theo.
Lăng lão nhân trừng mắt, "Tiểu tử thúi ngươi nói cái gì?!"
Tiêu Lâu rụt cổ, cười nói: "Không có gì, không có gì."
Nhìn thấy Lâm Tiềm đi vào nhà chính, Lăng lão nhân đứng lên đi ra ngoài, nói với hai đồ đệ: "Đi, đi luyện mấy chiêu với ta, lâu rồi không gặp không biết các ngươi có chăm chỉ luyện không."
"Không phải chứ......" Tiêu Lâu biết đến giờ y bị đánh, mặt mày đau khổ đứng lên, "Con còn chưa ngồi nóng ghế mà sư phụ."
Lâm Tiềm nhìn y một cái cười lạnh trong lòng, dám ở trước mặt hắn đưa lễ vật cho nương tử hắn, đợi lát nữa hắn nhất định phải đáp lễ để y nhớ rõ chuyện này mới được.
Khi Ngọc Tú đem rượu và thức ăn bày xong, nàng ra hậu viện kêu người thì trông thấy Tiêu Lâu đã nằm trên mặt đất như con chó chết, chó con ở bên cạnh nhảy tới nhảy lui còn có sức sống hơn y.Editor thường xuyên sửa lỗi và cập nhật lại nên hãy đọc bản hoàn chỉnh tại wattpad chính chủ.
Lâm Tiềm và Lăng lão nhân vẫn còn đánh nhau, Ngọc Tú vừa nhìn đã thấy hoa cả mắt, liền nói với Tiêu Lâu: "Chắc phải đợi họ một lát nữa, Tiêu sư đệ cùng ta về phòng trước đi, để ta vào phòng bếp nấu nước nóng cho ngươi rửa mặt."
Vừa nghe nói có thể về phòng, Tiêu Lâu như con cá chép mà nhảy dựng lên, miệng thì nói: "Được được, chỉ có tẩu tử thương ta."
Lâm Tiềm liếc khóe mắt thấy hai người đi vào trong phòng, mặt mày trở nên lạnh lùng, hừ, xem ra vừa rồi hắn đã xuống tay quá nhẹ.
Tiêu Lâu sờ sờ cổ, đột nhiên cảm thấy phía sau lưng có chút lạnh.
Vì sự phân tâm này, Lâm Tiềm bị Lăng lão nhân đánh cho một chưởng bay ra ngoài, phân ra cao thấp.
Lăng lão nhân đứng chống nạnh, gật đầu vừa lòng nói: "Không tồi không tồi, xem ra ngươi không lười biếng.


Đúng rồi tiểu tử thúi, nếu nương tử ngươi sinh ra nhi tử, cho ta mượn chơi......!Khụ, cho hài tử tới chỗ ta bái sư đi?"
Lâm Tiềm đứng lên, phủi bụi bặm trên người, "Không được."
"Tại sao?!" Lăng lão nhân nhảy dựng lên, "Lão già ta có chỗ nào không tốt, rất nhiều quan viên muốn đem nhi tử họ đến chơi với ta mà ta không thèm đấy!"
Lâm Tiềm nhấc chân đi nhanh vào trong phòng, "Con cũng không thèm."
"Nghịch đồ đúng là nghịch đồ, làm tức chết lão già mà!"
Trên bàn rượu, Lăng lão nhân bị Lâm Tiềm không cho uống nhiều liền hầm hừ chạy ra ngoài đi bộ.
Hai sư huynh đệ hai người cũng đã quen với chuyện này nên không ai đi theo, dù sao ông lão cũng có võ công, trên đời này có rất ít người có thể khi dễ được ông, ông không đi khi dễ người khác đã cám ơn trời đất rồi.
Tiêu Lâu ném viên đậu phộng vào trong miệng, nói: "Đại sư huynh, gần đây ta lại có một vụ làm ăn kiếm tiền, ngươi có muốn đi một chuyến với ta không?"
Lâm Tiềm lắc đầu.
"Tại sao? Lo lắng cho tẩu tử à? Chẳng lẽ ngươi muốn ở nhà canh cho đến khi tẩu tử sinh hài tử sao?"
Lâm Tiềm không nói gì, đây chính là ngầm thừa nhận.
Tiêu Lâu cảm thán ở trong lòng, gia đình có sức mê hoặc lớn đến vậy sao? Ngay cả người như đại sư huynh cũng đều bắt đầu an phận thủ thường.
Y nói: "Ta thấy hình như tẩu tử ít nhất phải năm sáu tháng nữa mới sinh đúng không? Ta nghe người ta nói nuôi hài tử rất tồn tiền, ba trăm lượng lần trước kia đủ dùng không?"
Từ nhỏ y đã sống trong sự giàu có, bạc thì không cần đếm, có khi đi nghe một khúc nhạc thôi mà đã thưởng cho họ trăm lượng bạc.

Y chỉ nghe người ta nói nuôi hài tử rất tốn tiền, cũng không biết là tốn bao nhiêu cho nên có chút lo lắng cho sư huynh y.

Đừng có giống bọn Lăng Tiêu Phong kia, vất vả lắm mới sinh ra một đồ tôn kết quả nuôi không nổi nó, chuyện đó đúng là quá mất mặt.
Nghe y nói vậy, chân mày Lâm Tiềm nhíu lại, ba trăm lượng kia hắn đã mua chút đồ cho nương tử khi về chỉ còn hơn một trăm lượng, cũng đã lâu rồi không biết còn bao nhiêu, nó đủ dùng hay không.


Nghĩ vậy, hắn nói với Tiêu Lâu: "Để tối hỏi tẩu tử ngươi đã." Nếu không đủ, hắn phải tranh thủ khoảng thời gian này để đi ra ngoài kiếm tiền.
Tiêu Lâu nghe hắn nói vậy, xấu hổ cười hì hì: "Vậy tối nay ta quấy rầy sư huynh một đêm nhé, ngày mai ta đợi câu trả lời của sư huynh."
Đêm đến trở về phòng, Lâm Tiềm vẫn còn nhớ đến chuyện tối hôm qua bị nàng đuổi ra cửa vô cớ cho nên việc đầu tiên là nhìn sắc mặt nương tử hắn, thấy không có gì khác thường mới yên tâm đi vào, thuận tay đem cửa khóa lại mắc công một hồi nữa nương tử lại muốn đuổi hắn đi.
Ngọc Tú đang may quần áo cho hắn, thấy hắn đi vào liền hỏi: "Sư phụ và Tiêu sư đệ đều nghỉ ngơi rồi sao?"
Lâm Tiềm gật đầu, đem ghế dựa đến ngồi bên cạnh nàng, hỏi: "Nương tử, trong nhà còn bao nhiêu bạc?"
"Hỏi chuyện này làm gì?" Ngọc Tú kinh ngạc nhìn hắn, rồi vội hỏi ại: "Xảy ra chuyện gì sao?"
Lâm Tiềm lắc đầu, "Không biết có đủ nuôi hài tử không."
Tuy ngữ khí và vẻ mặt vẫn giống ngày thường nhưng Ngọc Tú có thể nghe được ý tứ lo lắng sốt ruột trong lời hắn, nhịn không được phụt một cái cười lên: "Chàng nghĩ nuôi hài tử là chỉ cần có bạc là nuôi lớn được sao? Người nghèo thì có cách nuôi của người nghèo, người giàu có cách nuôi của người giàu.

Trong thôn của chúng ta, sinh hài tử xong nếu không đủ sữa thì người nghèo họ sẽ cho ăn cơm, người giàu hơn chút thì cho uống sữa dê, còn nếu nghèo quá thì trực tiếp cho hài tử uống nước là xong.

Đến nỗi quần áo trên người hài tử, người nhà nghèo sẽ lấy quần áo của những người khác để sửa lại cho hài tử mặc, người bình thường thì xé chút vải bông làm hai bộ quần áo để tiện cho giặt giũ, chờ đứa nhỏ lớn lên thì giữ quần áo đó lại để cho hài tử tiếp theo mặc."
"Về gia đình của chúng ta," nàng nhìn Lâm Tiềm một cái, cười nói: "Bởi vì chàng là một người cha có năng lực nên thiếp đã làm cho hài tử vài cái áo trong bằng tơ lụa, như vậy sẽ không sợ hài tử bị vải thô làm cho trầy da."
Lâm Tiềm nghe xong, nói: "Cũng làm cho nàng mấy bộ đi."
Ngọc Tú cười lắc đầu, "Tơ lụa quý như vậy thiếp mặc không hợp, lỡ vô tình làm hư thiếp sẽ đau lòng mất.

Tóm lại chuyện bạc chàng đừng lo.

Lúc chúng ta mới vừa thành thân, chàng có cho thiếp 140 lượng, của hồi môn của thiếp có 30 lượng, tháng 5 vừa rồi chàng đi một chuyến ở tỉnh thành về đưa thiếp 180 lượng, tuy mấy ngày nay chúng ta mua không ít đồ tính ra thì cũng chỉ dùng hơn mười lượng bạc, còn dư lại hơn 300 lượng lận."
Tính tới đây Ngọc Tú cũng có chút kinh hãi, mấy tháng nay nàng với Lâm Tiềm tiêu tiền có chút phung phí, mỗi lần đi trấn trên đều mua chút vải vóc và điểm tâm vậy mà chỉ dùng có mười lượng bạc, trong mắt người bình thường ở trong thôn nhiêu đó đã là nhiều rồi.

Nhưng với số tiền nhà họ dư lại, mười lượng đó không tính là gì.


Huống chi nàng còn có rất nhiều trang sức Lâm Tiềm cho, trang sức của hồi môn Hạ Tri Hà cho nàng, ít nhất chúng cũng đáng giá hơn một trăm lượng, bạc nhiều như vậy có thể nuôi hết tất cả hài tử ở trong thôn này.
Lâm Tiềm nghe thấy câu người nghèo nuôi cách của người, người giàu nuôi cách của người giàu thì cảm thấy nếu có nhiều bạc thì sẽ tốt hơn.Editor thường xuyên sửa lỗi và cập nhật lại nên hãy đọc bản hoàn chỉnh tại wattpad chính chủ.
Ngọc Tú thấy hắn không nói, cầm lấy cái hộp nhỏ trên mở ra xem, bên trong là một bộ phấn mặt tinh xảo, mỗi một hộp đều có màu sắc vô cùng đẹp, đoán chắc giá cũng rất đáng, nàng hỏi Lâm Tiềm nói: "Thiếp nhớ chàng từng nói trong nhà Tiêu sư đệ mở tiêu cục, vậy tại sao giờ lại bán phấn mặt?"
Lâm Tiềm nhìn phấn mặt đó một cái, nói: "Sản nghiệp nhà y có nhiều và rộng."
Các cửa tiệm trên đường tất cả đều treo chữ "Tiêu", chúng đều là sản nghiệp của Tiêu gia, ngay cả khi Lâm Tiềm không hỏi chuyện đó thì cũng từng nghe nói qua danh hiệu Tiêu nửa thành* của Tiêu gia.
*Có thể hiểu nửa chợ đó đều là của Tiêu gia.
Ngọc Tú thở dài: "Đúng là không nhìn ra, nhìn Tiêu sư đệ đâu phải là kiểu người làm việc đó."
Lâm Tiềm nói: "Y không làm gì cả, y chỉ ăn cơm mềm* thôi."
*Chỉ đàn ông sống dựa vào phụ nữ.
Đây chính là lời Tiêu Lâu tự nói, ở Tiêu gia y là người khác loài như thế.
Ngọc Tú che miệng cười khẽ, "Nào có ai nói người ta như vậy chứ."
Lâm Tiềm không nói nữa, nói đến Tiêu gia hắn có chút suy tư.

Tuy hắn có thể kiếm tiền nhanh, nhưng so với người có tiền như họ thì hắn không là gì cả.

Mỗi lần ra ngoài kiếm tiền đều để cho nương tử ở nhà lo lắng, mà hắn cũng không yên lòng.
Xem ra muốn nuôi nương tử và hài tử thì hắn phải có có chút sản nghiệp mới được.

Khi còn một mình hắn cũng không suy xét mấy vấn đề này, cũng không nghĩ tới phương diện này, trước mắt nếu muốn bắt đầu lập kế hoạch thì hắn cũng không biết nên phát triển theo hướng nào, nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng hắn quyết định ngày mai kéo Tiêu Lâu lại để y bày mưu tính kế với hắn.
Có người đứng đầu của Tiêu gia ở bên cạnh, ngu sao không xài.
Trong sương phòng, Tiêu Lâu ngủ không được ngon giấc gì mấy..

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK