• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Tiêu Lâu rời đi vào ngày hôm sau, y trở về huyện để chuẩn bị cho chuyện mở võ quán.
Lăng lão nhân sống ở đây một thời gian, mỗi ngày đều chạy lên núi có lẽ là đi tìm mèo con kia, đến một ngày nọ ông đi ra ngoài và không thấy quay về nữa, Lâm Tiềm mới nói với Ngọc Tú ông ấy đã đi rồi.
Ngọc Tú nghe xong thấy mất mát trong lòng.
Cuộc sống cứ thế trôi qua cho đến đầu tháng 11 Tiêu Lâu cho người truyền tin tức tới nói đã tìm được chỗ để mở võ quán rồi, kêu Lâm Tiềm đến xem nó.

Lâm Tiềm thấy gần đây tâm trạng Ngọc Tú không tốt nên chuyến này đưa nàng đi theo.
Cầm thím nghe Hạ Tri Hà nói hai người muốn vào trong huyện, sáng sớm mang theo một rổ rau dưa to và mấy chục cái trứng gà tới nhờ bọn họ mang cho Tam Hảo ở trong huyện.
Hai người ngồi xe bò đi tới trấn trên rồi đổi sang xe ngựa đi vào trong huyện.

Đi xe ngựa đắt hơn nhiều so với đi xe bò, đi lại một chuyến hết trăm văn tiền, có điều tốc độ nhanh, ngồi cũng thoải mái chút.
Tiêu Lâu chọn một cái nhà lớn ở huyện ngoài thành, nó nằm gần tường thành, bên cạnh là thư viện Bình Sơn.

Tuy không náo nhiệt như trung tâm ở huyện thành nhưng nó rộng và thanh tịnh.
Ngôi nhà có ba lối đi, đằng trước có một cái đại viện có mười mấy phòng, đi dọc theo hành lang ra sau chui qua một cái cửa nguyệt môn[1] thì có một cái tiểu viện khác, nó là hậu viện.
Tiêu Lâu nói: "Cái sân phía trước có thể làm nơi dạy học, mấy gian sương phòng để đám học đồ ngủ, sân sau này thì để lại cho chúng ta ở, nếu mời bà tử đến giúp nấu cơm giặt giũ cũng có thể để họ ở phía sau này, sân trước có nhiều nam nhân họ ở cũng không tiện."
Lâm Tiềm gật đầu rồi nhìn khắp nơi, thấy sân trước sân sau thông nhau liền nói: "Xây một cái tường ở giữa hai cái sân, ở giữa thì mở một cái cửa."
Tiêu Lâu biết hắn đây là xuy xét cho sự an toàn của nữ quyến trong nhà, gật đầu nói: "Được, chiều ta sẽ liên hệ cho người tới làm.

Sư huynh, mấy cái phòng luyện công và phòng để vũ khí ở đằng trước ta không có tự tin trong việc bố trí nó, ngươi có muốn tới xem và nghiên cứu tường tận về nó không?"
Lâm Tiềm đầu tiên là nhìn Ngọc Tú, hỏi: "Có mệt không, nàng có muốn đi vào phòng nghỉ một lát không?"
Ngọc Tú nói: "Không mệt, chàng cứ ra đằng trước xem với Tiêu sư đệ đi, thiếp thấy thư viện của Lý Tịnh ở gần đây nên chắc Tam Hảo cũng sống gần đây, thiếp định đem rổ đồ ăn này cho nàng rồi sẵn tiện trò chuyện với nàng luôn."

Lâm Tiềm nói với Tiêu Lâu: "Trước tiên cứ từ từ, để ta đưa tẩu tử ngươi đi ra ngoài đã."
Ngọc Tú biết nơi đây trời xa đất lạ hắn sẽ không yên tâm để nàng một mình đi ra ngoài nên không chối từ hắn.
Gần thư viện Bình Sơn có một cái sân, Ngọc Tú tìm mấy phụ nhân hỏi hỏi, rất mau đã hỏi ra chỗ ở của nương tử Lý tú tài.
Hai người đi đến bên ngoài tiểu viện, cách cửa viện có thể nghe được tiếng nước truyền ra từ bên trong, Ngọc Tú gõ gõ cửa, nói: "Tam Hảo có ở đây không? Ta là Ngọc Tú."
Tiếng nước kia ngừng lại và có tiếng bước chân đến gần, kẽo kẹt một tiếng, gương mặt trắng nõn của Tam Hảo xuất hiện ở sau cửa, nàng chỉ mở một cái kẹt cửa đã thấy bên ngoài quả nhiên là Ngọc Tú, mới nở nụ cười mở toang cửa ta, vui vẻ nói: "Thì ra là Ngọc Tú tỷ, mau vào nhà ngồi đi."
Thật ra lúc còn ở trong thôn hai nàng chỉ chạm mặt nhau có vài lần nên cũng xem như là có giao tình, trước mắt Tam Hảo ở trong huyện đã hơn một tháng, ngày thường không có ai nói chuyện đột nhiên gặp được người quen thì có chút tha hương ngộ cố tri*.
* nơi đất khách gặp người quen.
Ngọc Tú quay đầu nhận lấy rổ trong tay Lâm Tiềm, nói với hắn: "Thiếp sẽ ở đây nói chuyện với Tam Hảo, chàng cứ thương lượng với Tiêu sư đệ lát nữa rồi tới tìm thiếp."
Lâm Tiềm nhìn quanh bốn phía, thấy không có gì nguy hiểm hay ai khả nghi mới gật đầu.
Ngọc Tú vào sân, việc đầu tiên là đánh giá một chút.

Cái sân này có chút nhỏ, chỉ có hai gian nhà ở, tất cả được thu dọn gọn gàng ngăn nắp, trước phòng có bãi đất trống phơi quần áo và đặt bồn gỗ, có vẻ vừa rồi Tam Hảo đang giặt quần áo.

Nàng đem giỏ rau đưa qua, nói: "Thím rất biết nghĩ cho ngươi đó, biết chúng ta đến đây là vội vàng hái một rổ rau và trứng gà để đưa cho ngươi."
Tam Hảo vội vàng nhận lấy, nói: "Làm phiền tỷ tỷ quá, mau vào trong phòng ngồi thôi."
Ngọc Tú cùng nàng đi vào phòng, nhà không tính rộng, có một chiếc giường, một cái tủ quần áo, một cái bàn và mất cái ghế, ngoài ra không có gì nữa.
Tam Hảo mời Ngọc Tú ngồi xuống rồi đi vào phòng bếp rót trà cho nàng, thấy Tam Hảo như còn muốn làm gì nữa, Ngọc Tú vội ngăn lại: "Không cần vội, ta cũng không phải là khách xa lạ gì ngươi cứ ngồi xuống trò chuyện với ta là được."
Tam Hảo cười cười, nói: "Trong nhà cái gì cũng không có, để tỷ tỷ chê cười rồi."
Ngọc Tú nói: "Không sao ngươi đừng khách sáo như vậy, nói không chừng chúng ta sẽ trở thành hàng xóm đấy, nếu ngươi cứ khách sáo như thế ta cũng không dám tới nhà nữa."
Nàng lại nhìn kỹ Tam Hảo, hình như đã gầy đi so với lúc trước, nhíu mày nói: "Ở đây sống không tốt sao?"
Tam Hảo vẫn cười, nói: "Đâu có, giờ ta không cần làm việc gì nữa, ta thấy rất nhàn rỗi."

Ngọc Tú không nói gì.

Hồi trước nàng có nghe Lý Nguyệt Mai nhắc tới chuyện trước khi thành thân Lý Tịnh có để ý một nữ tử, không biết đã cắt đứt hay chưa.

Nàng không biết Tam Hảo có biết chuyện này hay không, muốn nhắc nhở nhưng giao tình của hai người chưa tới mức thân thiết, sợ người ta không tin nàng và sợ Lý Tịnh đã cắt đứt với người ta rồi giờ nàng nói thì nhất định sẽ châm ngòi ly gián tình cảm phu thê bọn họ.

Còn nếu mà không nói thì sợ Lý Tịnh vẫn lui tới với người ta mà Tam Hảo chẳng hay biết gì, nàng thấy không đành lòng.
Đang đắn đo suy nghĩ thì cửa có người gõ vang.
Hai người nhìn nhau một cái, Tam Hảo đứng dậy nói: "Đúng là kỳ lạ, trước đây đến một người cũng không có hôm nay sao có nhiều khách đến thế."Editor thường xuyên sửa lỗi và cập nhật lại nên hãy đọc bản hoàn chỉnh tại wattpad chính chủ.
Ngọc Tú cũng đứng dậy đi theo: "Hay là Tĩnh ca về?"
"Còn sớm lắm, phải một canh giờ nữa hắn mới về."
Ngọc Tú liền nói: "Vậy đừng vội mở cửa, hỏi xem là ai đã."
Tam Hảo hỏi một câu thì ngoài cửa truyền đến một giọng của nữ tử hỏi nơi này có phải là nhà của Định An không, nàng ta đến tìm nương tử của Định An.
Qua khe cửa nhìn ra bên ngoài chỉ thấy có một nữ tử đang đứng, Tam Hảo mở cửa nói: "Nơi này không có người nào tên Định An cả, cô nương tìm nhầm chỗ rồi."
Nử tử ngoài mặc váy lụa, trang điểm giống tiểu thư nhà giàu, cửa vừa mở ra nàng ta nhìn Tam Hảo từ trên xuống dưới rồi lại đánh giá Ngọc Tú đứng ở phía sau, nói: "Sao lại không có? Ta đã hỏi mọi người rồi, hắn đang ở đây.

Ngươi chính là nương tử của Định An?"
Tam Hảo nói: "Ta không phải là nương tử của Định An gì đó, tướng công của ta là học trò ở thư viện Bình Sơn, cô nương có lẽ tìm nhầm rồi."
Vị tiểu thư kia cười nói: "Ta hồ đồ quá, Định An là tên tự do tiên sinh trong thư viện đặt cho hắn, hắn tên thật là Lý Tịnh, các ngươi không đọc sách cho nên mới không biết người đọc sách sẽ không gọi bằng tên thật mà họ sẽ lấy tên tự để gọi."
Trong lời của nàng ta ẩn chứa nồng nặc mùi cười nhạo, Ngọc Tú nghe xong nhíu mày lại, nhìn cách trang điểm của nàng ta và nghe nàng ta gọi tên Lý Tịnh thì nàng đã đoán được người này chính là vị tiểu thư nhà giàu trong miệng của Lý Nguyệt Mai.


Không ngờ sau khi Lý Tịnh thành thân, hai người vẫn còn qua lại.
Nàng có chút tức giận, thấy Tam Hảo không định nói gì cuối cùng nàng cũng kéo khóe miệng nở một nụ cười, cao giọng đỡ bụng chậm rãi nói: "Chúng ta là phụ nhân ở nông thôn đúng là không hiểu tự là cái gì, nhưng chúng ta hiểu cái gì là lễ nghĩa là liêm sỉ, ban ngày dám ở trước mặt nương tử người khác luôn miệng kêu tên tự của tướng công người ta, dù cho ta có mười cái mặt ta cũng không dám làm.

Xem ra người đọc sách như các ngươi đúng là không giống chúng ta, đến da mặt mà cũng dày hơn so với chúng ta, ngươi nói có đúng không Tam Hảo?"
Trước đến nay Tam Hảo không hề người thân thiện như Ngọc Tú mà lại có lúc miệng lưỡi sắc bén như thế, khi nhìn gương mặt xanh đỏ của người đối diện, nhịn cười nói: "Đúng."
"Ngươi ——" Chu Như Vân tức giận, cha nàng ta là phu tử của thư viện Bình Sơn, có một lần trong nhà làm một hội đối thơ, nàng ta tránh ở sau bức bình phong liếc mắt một cái đã nhìn trúng Lý Tịnh tuổi trẻ khôi ngô tuấn tú, sau đó nghe được hắn là Lẫm sinh* trẻ tuổi nhất của một huyện, trong lòng càng thêm vừa lòng.

Nàng ta dùng tên tuổi tiểu đệ trong nhà lấy lý do thảo luận về thơ và hội hoạ bắt đầu thư từ qua lại với Lý Tịnh.
* Lẫm sinh (dùng trong đời nhà Minh, nhà Thanh, Trung Quốc, chỉ những người được hưởng học bổng lộc của các châu, huyện hoặc phủ)
Nàng ta biết hiện tại Lý Tịnh đang suy thoái nhưng sau này nhất định sẽ tiền đồ mênh mong vì vậy nàng ta nhất định phải có được Lý Tịnh.

Trong quá trình kết giao nàng ta cố tình đón ý nói hùa, quả nhiên có được hảo cảm của Lý Tịnh, sau đó nói rõ thân phận của mình, mối quan hệ của hai người liền trở nên mập mờ.
Mọi thứ đều đang phát triển như sự chờ mong của nàng ta, thậm chí nàng ta còn tưởng tượng đến cảnh ngày sau mình sẽ trở thành phu nhân của quan, không ngờ Lý Tịnh lại đột nhiên muốn cắt đứt lui tới với nàng ta, chỉ mới mấy ngày đã xuất hiện tin hắn thành thân.
Nàng ta đương nhiên không cam lòng, nàng ta muốn gặp mặt nhưng Lý Tịnh lại cố tình tránh né.
Tuy cha nàng ta là phu tử nhưng thân là nữ tử nàng ta không thể tùy ý ra vào thư viện, Lý Tịnh lại có tâm lảng tránh cho nên nàng ta không gặp mặt hắn dù chỉ một lần.
Sau khi hắn thành thân hai người có tình cờ gặp nhau một lần, lúc đó người nhiều khó mà nói chuyện gì được, nàng ta cố tình ở trước mặt hắn làm rớt cái khăn tay, trên khăn tay có viết một bài thơ nhỏ để bày tỏ tâm ý của nàng ta vậy mà Lý Tịnh đã nhờ người đem khăn kia trả về.

Hành động đó đã cho thấy rõ ý tứ của hắn.
Nhìn thấy vị hôn phu như ý của mình giờ đã là tướng công của người khác, vinh hoa phú quý sau này để cho người khác hưởng thụ, nàng ta sao có thể cam tâm được?
Nàng ta nghe nói nương tử Lý Tịnh đi theo hắn tới huyện bởi vậy hôm nay mới ném tiểu nha hoàn lại đi tới đây gặp nàng.

Gặp rồi mới phát hiện, cũng chỉ là một nông phụ bình thường, dáng vẻ không có gì gọi là xuất sắc, cũng không hiểu thơ từ ca phú, chỉ là một phụ nhân thô tục không biết Lý Tịnh thích nàng ở điểm nào.

Nàng ta càng nghĩ thì lòng càng trở nên chua ngoa và đố kỵ.

Ngọc Tú liếc xéo nàng ta một cái, nói: "Ta cái gì? Ta là mụ già thúi thô tục ác độc à? Ta có thô tục thì cũng không suốt ngày nghĩ đến tướng công người khác, hừ, hoa dại cỏ dại ven đường mà bày đặt tìm tới nhà, có muốn ta thay ngươi kêu một tiếng để người ở gần đây đến xem ngươi mặt dày thế nào không? Để cho mọi người được mở mang tầm mắt!"
Chu Như Vân cuối cùng cũng chột dạ, sợ bị người khác nhận ra trở về cha sẽ xử nàng ta bởi vậy chỉ phải oán hận liếc hai người một cái, nói với Tam Hảo: "Trong tim Định An căn bản không có ngươi, ngươi cứ mặt dày gả cho hắn, về sau cũng là người vợ tào khang hạ đường mệnh*!"
*Thật ra câu gốc là "tao khang chi thê bất khả hạ đường": người vợ thời cám hèn thì không thể đưa xuống nhà dưới [tức hắt hủi, phụ bạc].

"Người vợ tào khang hạ đường mệnh" ở đây là ý nói Lý Tịnh sau này làm lớn sẽ hắt hủi phụ bạc Tam Hảo - người vợ đã cùng sống với hắn khi còn khổ hèn.
Ngọc Tú nóng lên, chụp cây chổi ném qua mắng: "Còn không đi nữa ta sẽ vẽ hoa lên mặt ngươi đó!"
Chu Như Vân vội vàng lui ra sau một bước, gào lên câu: "Bà điên!" Rồi vội vàng chạy đi mất.
Ngọc Tú bang một cái đóng sầm cửa, ngực phập phồng lên dưới, nàng rất tức giận.
Tam Hảo đột nhiên cười phụt một tiếng, Ngọc Tú đi qua ức giận nói: "Cười cái gì, làm ta tức chết mà."
Tam Hảo lại cười nói: "Bọn họ đều nói dùng cây chổi đánh người sinh hài tử ra hài tử sẽ mọc cái đuôi, sau này bảo bảo ngươi có đuôi dài thì đừng có tới tìm ta."
Ngọc Tú xoa eo một lát, cũng cười lắc đầu nói: "Ngươi đó đừng có khách sáo với loại người đó, cầm cây chổi đánh đuổi đi là được, bọn họ là người đọc sách xem trọng nhất là thể diện vì vậy chúng ta cứ quét vào mặt nàng ta."
Trải qua chuyện vừa ra hai người đều cảm thân thiết hơn, Tam Hảo cười đỡ nàng đi vào trong phòng, đem ý trong lòng lời nói của nàng nói với nàng, "Đừng vì loại chuyện này mà tức giận, nó không đáng đâu, ta cũng không để bụng chuyện đó."
Ngọc Tú nghe xong, chỉ phải âm thầm thở dài.Editor thường xuyên sửa lỗi và cập nhật lại nên hãy đọc bản hoàn chỉnh tại wattpad chính chủ.
Sau đó không lâu, Lâm Tiềm tới đón Ngọc Tú, Tam Hảo lưu luyến không rời mà đưa người ra cửa, kêu Ngọc Tú lần sau có tới nhất định phải đến tìm nàng.
Trên đường trở về, Ngọc Tú vẫn luôn nghĩ tới lời vừa rồi của Tam Hảo.

Nàng có hiểu tâm trạng của Tam Hảo, khi Lý Nhận vì Tần Nguyệt Nga nháo lên nàng cũng không cảm thấy thương tâm gì nhiều, nàng chỉ muốn sinh một hài tử sau đó cùng nương nuôi nó lớn là đủ rồi.
Sau khi gả cho Lâm Tiềm, lúc đầu nàng cũng không để bụng chuyện Lâm Tiềm có thích nàng hay không, rồi từ khi trong lòng nàng có hắn thì chuyện mà nàng không để bụng giờ đã thành chuyện nàng thèm để bụng, tính tình cũng bị hắn nuông chiều nên không chịu được ủy khuất.

Nếu lúc này Lâm Tiềm có người khác ở bên ngoài, sợ là nàng không chịu được.
Lâm Tiềm thấy nàng vẫn luôn không nói chuyện, liền nói: "Đang nghĩ gì vậy?"
Ngọc Tú nhìn hắn một cái, chậm rì rì nói: "Thiếp đang nghĩ, nếu chàng ghẹo nguyệt trêu hoa ở bên ngoài thì thiếp sẽ cắt "tiểu huynh đệ" của chàng."
Lâm Tiềm: "......!".

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK