• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Cái gì mà chẳng biết gì chứ, bạn tôi cũng là thầy thuốc đấy nhé, toa thuốc của tôi chính là do anh ấy kê đó."

"Thầy thuốc?"

Người phục vụ đánh giá Vân Hiên một chút, khinh thường nói: "Đùa gì vậy, tấm bảng treo thưởng của ông cụ Bạch đã treo ở đây gần mười năm rồi, bao. nhiêu đại quốc y, gia chủ các gia tộc y học đều đến xem qua, không ai dám hạ bút, vậy mà anh, một tên nhóc hỉ mũi chưa sạch đã dám nguệch ngoạc lung tung."

Vu Kiều Kiều bất mãn quát: "Ê anh nói gì đấy? Ý anh là sao?"

Người phục vụ không thèm nói nhảm, tiến lên xem mấy chữ trên bảng treo thưởng, rồi xoay người lấy dao rọc giấy từ quầy, từng chút một cạo sạch ba vị thuốc mà Vân Hiên để lại, chỉnh sửa lại một chút.

"Hừ, tôi thấy anh bị nghèo đến điên rồi, ai cũng muốn có một triệu này, nhưng anh phải có thực lực thật sự mới được."

"Anh nói năng kiểu gì vậy..." "Thôi bỏ đi!" 'Vân Hiên ngăn Vu Kiều Kiều lại: "Không sao đâu."

"Thứ cô cần đã chuẩn bị xong rồi, tổng cộng là 210 ngàn, nể mặt cô Vu, tính tròn 200 ngàn là được rồi."

Vu Kiều Kiều không thể tin nói: "Hai trăm ngàn, đây là thuốc gì vậy, sao mà đắt thế?"

Trong nhận thức của người bình thường, so với thuốc Tây thì dược liệu Đông y thường khá rẻ, lấy cả một bọc lớn cũng không có giá mấy trăm.

Vậy mà Vân Hiên chỉ kê một toa thuốc, liều lượng các vị thuốc bên trong cũng không lớn, tuy chủng loại hơi nhiều một chút, cũng chỉ hơn chục loại, lại dám hét giá 200 ngàn.

Người phục vụ hiệu thuốc nói: "Thứ các vị cần không phải là dược liệu tùy tiện đâu, bên trong có linh chi, nhân sâm và tuyết liên Thiên Sơn, còn có rất nhiều dược liệu quý hiếm khác, một số thậm chí sắp tuyệt chủng rồi, trừ Nhân Hòa Đường chúng tôi ra, chỗ khác chưa chắc đã có, mà nhiều vị có giá mà không có. hàng, giá cao là đương nhiên, 200 ngàn này tôi còn tính trên tình bạn của ông cụ Bạch, cho các vị giá ưu đãi đấy, nếu không thì dược liệu sẽ còn đắt hơn nữa!"

"Nhưng cũng không đến mức 200 ngàn chứ, chỉ có một bọc nhỏ vậy thôi mà.

"Đừng coi thường bọc nhỏ này, nhiều dược liệu phải mất mười năm hai mươi năm mới có tác dụng, dược liệu ở Nhân Hòa Đường chúng tôi đều là thứ tốt mọc hoang, dược liệu trồng nhân tạo rẻ thì rẻ thật, nhưng hiệu quả thì không dám chắc, làm ăn lỗ vốn thì chúng tôi không làm, dù sao thì giá là vậy đó, các vị lấy hay không?”

"Nhưng mà...!"

Vu Kiều Kiều còn định nói gì đó, Vân Hiên đưa tay ngăn cô ta lại.

"Thuốc tốt đương nhiên xứng đáng với giá tốt, trên đời này quả thật có một số dược liệu Đông y rất hiếm, nhiều loại cần hàng trăm năm mới lớn được, có loại càng dùng càng ít, giá tự nhiên tăng lên, thật ra 200 ngàn cũng không tính là nhiều."

Vu Kiều Kiều lo lắng nói nhỏ: "Nhưng 200 ngàn cũng quá đắt rồi, lần này tôi ra ngoài chỉ mang theo hai ngàn thôi, tôi đâu biết thuốc anh tìm lại đắt đến vậy, nếu 200 ngàn một thang thuốc, tôi uống thường xuyên thì phải tốn bao nhiêu tiền chứ!"

“Hay là thôi đi."

Vân Hiên nhìn Vu Kiều Kiều, cô ta là đội trưởng đội hình sự, anh trai cô ta lại là thị trưởng của Nghi Thành, nếu cô ta muốn chữa bệnh này thì chắc chắn có thể chữa khỏi, nhưng bây giờ lại vì một gói thuốc 200 ngàn mà không có tiền chữa bệnh.

"Không sao, tiền tôi có thể cho cô vay trước, chữa bệnh là quan trọng nhất, có một cơ thể khỏe mạnh quan trọng hơn bất cứ thứ gì."

Nói xong không đợi Vu Kiều Kiều trả lời, Vân Hiên đã lấy ra tấm thẻ đen mà Long Cửu đã tặng anh.

"Dùng thẻ đi!" Người phục vụ nhận lấy thẻ đen, kinh ngạc nhìn Vân Hiên, thẻ này vừa nhìn đã biết chỉ có những người giàu có mới có thể sở hữu, hoàn toàn không giống thẻ ngân hàng thông thường.

Người trẻ tuổi này ăn mặc rách rưới, không ngờ lại có thể lấy ra một thẻ ngân hàng cao cấp như vậy.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang