• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cả hai đều vô cùng ngạc nhiên, nơm nớp lo sợ bị các nhân viên bảo vệ của tập đoàn Long Môn đuổi ra ngoài.

Sắc mặt Thẩm Như Ngọc tái nhợt, cô lo lắng hỏi: "Anh Trương, anh nói xem chúng ta rốt cuộc đã làm sai ở chỗ nào."

Trương Soái cũng cau mày thật sâu, vốn tưởng đi cùng Thẩm Như Ngọc sẽ có thể khiến anh ta quen thuộc với Long Cửu.

Ai ngờ anh ta còn chưa kịp lên tiếng đã đắc tội đối phương. Lần này thật đúng là mất mặt, rõ ràng là tập đoàn Thẩm Thị đắc tội người ta, mình đến đây lại trở thành nơi trút giận.

Khi không còn ăn một cái tát.

Nhìn Thẩm Như Ngọc đang hoảng sợ trước mặt. Trương Soái không kiên nhẫn mà an ủi: “Em đừng căng thẳng quá, anh về nhà hỏi cha anh trước. Vừa lúc. hôm nay thị trưởng Nghi Thành là Vu Viên Triều tổ chức tiệc cảm ơn tại khách sạn Đế Hào. Cha anh đã đồng ý lời mời đến dự, chắc Cửu gia cũng sẽ ở đó, anh qua đó hỏi thăm thử, sẽ không có vấn đề gì đâu.”

"Tiệc cảm ơn của thị trưởng Vu?”

Hai mắt Thẩm Như Ngọc sáng lên, cô hỏi: "Vậy có thể dẫn tôi tham gia được. không? Tôi muốn đích thân xin lỗi Cửu gia."

Trong mắt Trương Soái hiện lên một tia mỉa mai, vừa rồi dẫn cô đến tập đoàn Long Môn đã ăn không một cái tát, vậy mà còn muốn để mình dẫn cô đến trước mặt Cửu gia, thế chẳng phải sẽ càng liên lụy đến anh ta sao?

"Xin lỗi, những người được thị trưởng Vu mời đến lần này đều là doanh nhân nổi tiếng và nhân vật quyền lực ở Đông Hải. Tập đoàn Thẩm Thị của các em không có trong nhóm những người được mời. Nếu anh tuỳ tiện đưa em đi thì có vẻ hơi không phù hợp."

"Vậy à!"

Thẩm Như Ngọc bất đắc dĩ gật đầu.

Cô biết tập đoàn Thẩm Thị chỉ là thế lực hạng hai hạng ba ở Đông Hải, quả thực kém xa những gã khổng lồ như nhà họ Trương và tập đoàn Long Môn. Việc

cô hấp tấp tham gia vào tầng lớp thượng lưu như vậy quả thực không thích hợp.

"Được rồi, hôm nay em cũng trở về kiểm tra xem mình có đắc tội với tập đoàn Long Môn hay không. Nói chung ngày mai cứ đợi tin tức của anh là được."

"Được rồi, vậy phiền anh Trương nhọc lòng." Thẩm Như Ngọc bất đắc dĩ gật đầu.

Sau khi hai người tạm biệt, Trương Soái trực tiếp lái xe rời đi. Thẩm Như Ngọc chỉ có thể vẫy tay bắt taxi về biệt thự nhà họ Thẩm.

Lúc này, tại biệt thự nhà họ Thẩm, chú hai nhà họ Thẩm, Thẩm Như Đồng và những người khác đang lo lắng chờ đợi. Thấy Thẩm Như Ngọc bắt taxi trở về nhà, họ nhanh chóng chào đón cô.

"Sao lại về một mình? Cậu Trương đâu rồi?”

"Đừng nói nữa."

Thẩm Như Ngọc bất đắc dĩ nằm trên sô pha, mệt mỏi xoa trán.

Chú hai Thẩm vội hỏi: "Sao rồi? Kết quả thế nào? Ký hợp đồng chưa? Dự án tiếp theo khi nào sẽ bắt đâu? Khi nào thì đợt vốn đầu tiên sẽ đến?"

Thẩm Như Ngọc lắc đầu, vẻ mặt mệt mỏi ngồi trên ghế sô pha trong phòng khách, mở tài liệu trong túi ra nói: “Cũng không biết đã xảy ra chuyện gì nữa, chẳng những không ký được hợp đồng mà còn vô duyên vô cớ đắc tội người ta. Không những không ký hợp đồng còn bị mắng rồi đuổi ra ngoài.”

Chú hai Thẩm nghỉ ngờ hỏi: “Đắc tội người ta, không thể nào chứ?”

"Vừa rồi sếp Từ rõ ràng đã nói tập đoàn Long Môn chủ động ký hợp đồng với chúng ta. Tại sao bây giờ lại đột nhiên đắc tội với người ta? Có phải cháu đã nói hay làm gì sai khiến Cửu gia không hài lòng không?”

"Không, thực sự không có, chúng cháu...!"

Thẩm Như Ngọc không còn cách nào khác ngoài việc kể lại ngắn gọn tình huống của cô và Trương Soái.

“Chúng cháu hoàn toàn không hề nhìn thấy Cửu gia, chỉ có một người phụ trách họ Tạ đến, nhìn cũng không thèm nhìn tài liệu dự án mà đã ném xuống đất, còn lớn tiếng mắng chúng cháu một trận. Ngay cả anh Trương đi cùng chúng cháu còn bị ăn một cái tát!”

“Không thèm xem tài liệu dự án mà đã trực tiếp đuổi các cháu ra ngoài à?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK