Nghe nói có cả họ nhà họ Trương tham gia, chú hai Thẩm nhíu mày nói: "Cha thấy hay là thôi đi, con đã quên bài học đêm qua rồi sao?"
"Cha, con đã lớn rồi, biết điều gì nên làm. Con muốn đóng góp cho công ty, cho con đi trải nghiệm đi ạ, cùng lắm tối nay con sẽ gọi điện cho cha, về sớm một chút là được rồi."
"Được rồi, tối nay trước 10h30 phải về nhà ngay, điện thoại phải bật nếu không cha cho người đi bắt con về đấy."
"Cảm ơn cha, cha là tốt nhất!"
Thẩm Như Đồng tiến đến hôn một cái lên mặt chú hai Thẩm rồi vội vã chạy ra ngoài.
Chú hai Thẩm vừa muốn nói gì đó thì Thẩm Như Ngọc đã mệt mỏi bước lên lầu, nói: "Chú hai, có gì nói mai đi ạ, cháu mệt lắm, muốn nghỉ ngơi một tí."
Chú hai Thẩm lắc đầu bất đắc dĩ, bảo: "Hừ, đúng là chẳng đứa nào khiến mình bớt lo cả."
Sáng hôm sau khi đi ra khỏi biệt thự nhà họ Thẩm, Vân Hiên đến cổng khu nhà, anh lấy điện thoại chuẩn bị gọi cho Long Cửu để hỏi xem hợp đồng giữa nhà họ Thẩm và tập đoàn Long Môn là có chuyện gì.
Nhưng điện thoại chưa kịp gọi đã đổ chuông trước.
Người gọi đến hóa ra là Vu Viên Triều.
Sau lần trước anh giúp vợ và con gái Tiểu Ngữ của Vu Viên Triều trị bệnh, anh ta đã lưu số điện thoại của Vân Hiên và Liễu Thiên Thiên để tỏ vẻ cảm ơn.
Tuy nhiên, Vân Hiên không biết lý do gì mà thị trưởng Vu này lại gọi cho anh vào lúc này.
Dù sao thì hai người cũng mới tạm biệt không lâu sau khi anh chữa bệnh cho ông cụ Viên.
"Alo, tôi là Vân Hiên!"
Vân Hiên trượt màn hình, trả lời điện thoại trước.
"Vân tiên sinh, tôi là Vu Viên Triều đây!"
Giọng nói khách sáo của Thị trưởng Vu vang lên từ trong điện thoại.
"Ồ, có chuyện gì thế?"
"Thực ra cũng không có việc gì lớn, chỉ muốn hỏi anh tối nay có rảnh không?"
Vân Hiên thẳng thắn nói: "E rằng không có nhiều thời gian rảnh."
Nghe giọng lạnh nhạt từ đầu dây bên kia, Vu Viên Triều không khỏi cay đắng cười khổ trong lòng.
Là nhân vật hàng đầu tại Nghi Thành, những ai ở Đông Hải có thể nhận được điện thoại từ anh ta đều cảm thấy vui mừng hoặc kinh hãi.
Chỉ sợ cũng chỉ có mình Vân Hiên mới lạnh nhạt thờ ơ như thế, thậm chí có chút khinh khỉnh cự tuyệt trong giọng nói.
"Vân tiên sinh, là như vầy, chiều nay tôi đã nghe chuyện rồi, việc của Tiểu Kiều hôm nay cũng phải cảm ơn anh. Nếu không có anh ở đó, chắc em gái tôi đã gặp nguy hiểm.
Anh không chỉ cứu tôi, vợ con tôi mà còn cứu cả em gái tôi nữa, thật sự anh là bậc đại ân nhân của nhà chúng tôi."
"Không có gì, đây chỉ là việc mà một bác sĩ phải làm thôi. Nếu không có việc gì khác, tôi cúp máy đây." "Khoan đã, Vân tiên sinh, tối nay các hiệp hội thương mại tại Đông Hải tổ
chức bữa tiệc cảm ơn tại khách sạn Đế Hào, tôi muốn mời anh tới tham dự." Vu Viên Triều cẩn thận nói.
Vân Hiên đã cứu ông cụ Viên, có thể nói anh đang là nhân vật chạm tay có thể bỏng tại Đông Hải, hơn nữa anh còn có mối liên hệ với Liễu Thiên Thiên.
Sau khi điều tra, Liễu Thiên Thiên là cô chủ lớn của nhà họ Liễu ở Đế Đô, hiện là tham mưu trưởng quân Phượng Linh tại quân khu Đông Hải, cũng là một nhân vật có quyền lực trong quân đội.
Có hai nhân vật này bên cạnh, cho dù Vân Hiên chỉ là người bình thường thì thực chất đã có chút thế lực nhất định tại Đông Hải. Lời mời của Vu Viên Triều cũng nhằm muốn mượn sức lôi kéo anh.
"Cha, con đã lớn rồi, biết điều gì nên làm. Con muốn đóng góp cho công ty, cho con đi trải nghiệm đi ạ, cùng lắm tối nay con sẽ gọi điện cho cha, về sớm một chút là được rồi."
"Được rồi, tối nay trước 10h30 phải về nhà ngay, điện thoại phải bật nếu không cha cho người đi bắt con về đấy."
"Cảm ơn cha, cha là tốt nhất!"
Thẩm Như Đồng tiến đến hôn một cái lên mặt chú hai Thẩm rồi vội vã chạy ra ngoài.
Chú hai Thẩm vừa muốn nói gì đó thì Thẩm Như Ngọc đã mệt mỏi bước lên lầu, nói: "Chú hai, có gì nói mai đi ạ, cháu mệt lắm, muốn nghỉ ngơi một tí."
Chú hai Thẩm lắc đầu bất đắc dĩ, bảo: "Hừ, đúng là chẳng đứa nào khiến mình bớt lo cả."
Sáng hôm sau khi đi ra khỏi biệt thự nhà họ Thẩm, Vân Hiên đến cổng khu nhà, anh lấy điện thoại chuẩn bị gọi cho Long Cửu để hỏi xem hợp đồng giữa nhà họ Thẩm và tập đoàn Long Môn là có chuyện gì.
Nhưng điện thoại chưa kịp gọi đã đổ chuông trước.
Người gọi đến hóa ra là Vu Viên Triều.
Sau lần trước anh giúp vợ và con gái Tiểu Ngữ của Vu Viên Triều trị bệnh, anh ta đã lưu số điện thoại của Vân Hiên và Liễu Thiên Thiên để tỏ vẻ cảm ơn.
Tuy nhiên, Vân Hiên không biết lý do gì mà thị trưởng Vu này lại gọi cho anh vào lúc này.
Dù sao thì hai người cũng mới tạm biệt không lâu sau khi anh chữa bệnh cho ông cụ Viên.
"Alo, tôi là Vân Hiên!"
Vân Hiên trượt màn hình, trả lời điện thoại trước.
"Vân tiên sinh, tôi là Vu Viên Triều đây!"
Giọng nói khách sáo của Thị trưởng Vu vang lên từ trong điện thoại.
"Ồ, có chuyện gì thế?"
"Thực ra cũng không có việc gì lớn, chỉ muốn hỏi anh tối nay có rảnh không?"
Vân Hiên thẳng thắn nói: "E rằng không có nhiều thời gian rảnh."
Nghe giọng lạnh nhạt từ đầu dây bên kia, Vu Viên Triều không khỏi cay đắng cười khổ trong lòng.
Là nhân vật hàng đầu tại Nghi Thành, những ai ở Đông Hải có thể nhận được điện thoại từ anh ta đều cảm thấy vui mừng hoặc kinh hãi.
Chỉ sợ cũng chỉ có mình Vân Hiên mới lạnh nhạt thờ ơ như thế, thậm chí có chút khinh khỉnh cự tuyệt trong giọng nói.
"Vân tiên sinh, là như vầy, chiều nay tôi đã nghe chuyện rồi, việc của Tiểu Kiều hôm nay cũng phải cảm ơn anh. Nếu không có anh ở đó, chắc em gái tôi đã gặp nguy hiểm.
Anh không chỉ cứu tôi, vợ con tôi mà còn cứu cả em gái tôi nữa, thật sự anh là bậc đại ân nhân của nhà chúng tôi."
"Không có gì, đây chỉ là việc mà một bác sĩ phải làm thôi. Nếu không có việc gì khác, tôi cúp máy đây." "Khoan đã, Vân tiên sinh, tối nay các hiệp hội thương mại tại Đông Hải tổ
chức bữa tiệc cảm ơn tại khách sạn Đế Hào, tôi muốn mời anh tới tham dự." Vu Viên Triều cẩn thận nói.
Vân Hiên đã cứu ông cụ Viên, có thể nói anh đang là nhân vật chạm tay có thể bỏng tại Đông Hải, hơn nữa anh còn có mối liên hệ với Liễu Thiên Thiên.
Sau khi điều tra, Liễu Thiên Thiên là cô chủ lớn của nhà họ Liễu ở Đế Đô, hiện là tham mưu trưởng quân Phượng Linh tại quân khu Đông Hải, cũng là một nhân vật có quyền lực trong quân đội.
Có hai nhân vật này bên cạnh, cho dù Vân Hiên chỉ là người bình thường thì thực chất đã có chút thế lực nhất định tại Đông Hải. Lời mời của Vu Viên Triều cũng nhằm muốn mượn sức lôi kéo anh.