"Là anh ta động thủ trước." Thẩm Như Đồng vì sợ hãi, giọng nói cũng hơi sắc bén. "Là con trai ông đánh bạn thân của tôi trước, còn mắng chửi người ta nữa."
Sếp Lưu liếc nhìn Thi Thiến Thiến một cái rồi khinh thường nói: "Một con điếm không biết liêm sỉ, đánh thì đánh thôi!"
"Nhà họ Thi đã có hôn ước với nhà tôi, cô gái này trong tương lai sẽ là con dâu nhà họ Lưu tôi, vợ không nghe lời, chồng dạy dỗ một trận, chẳng phải là chuyện đương nhiên sao?”
"Ai nói là con dâu các người, họ còn chưa kết hôn mà."
"Kết hôn hay chưa kết hôn thì cần gì mày xen vào."
Sếp Lưu trừng mắt nhìn Thẩm Như Đồng, dường như nhớ ra điều gì đó, khinh thường nói: "Tưởng là ai, hóa ra là con gái của ông hai Thẩm, cha mày cũng không dám nói chuyện với tao kiểu này, mày tính là thứ gì mà dám bao đồng quản chuyện của người khác, lát nữa tao sẽ tự đi nói chuyện với cha mày, bảo ông ta không quản được con gái mình thì để tao quản giúp."
"Ông... ông nói chuyện vô lý!"
Một câu nói khiến sắc mặt Thẩm Như Đồng tái mét, ngay cả cha cô ta cũng chọc không nổi người này, cô ta chỉ là một cô gái nhỏ, càng bị khí thế của ông chủ Lưu đè ép đến mức thở không nổi.
“Còn mày..."
Sếp Lưu suy nghĩ một chút, chợt hiểu ra rồi mở miệng nói: "Tao biết mày là ai rồi, nghe nói nhà họ Thẩm đón về một thằng con rể về ở rể, ông cụ Thẩm thua cược với người ta, để một thằng nhóc từ thôn quê lên làm con rể nhà họ Thẩm."
"Thằng nhóc, mày thật là không biết trời cao đất dày, cho dù là gia chủ nhà họ Thẩm ở trước mặt tao cũng phải quỳ xuống nói chuyện, mày dám động thủ đánh con trai tao, hôm nay tao cho mày biết cái giá phải trả."
Vân Hiên nhìn ông ta hỏi: "Ồ, ông định thế nào?”
Các site khác đang copy và ăn cắp của Mêtruyệnhót nhé cả nhà..
Mọi người vào site chính ủng hộ đọc bản đầy đủ và để tụi mình với nhé.
.. Vào google gõ Mê truyện hot là ra nhé
Sếp Lưu hung dữ mắng: "Bàn tay nào đánh con trai tao, thì để lại bàn tay đó cho tao, rồi quỳ xuống dập đầu xin lỗi con trai tao, nếu không, ra khỏi cửa này, ở Đông Hải sẽ không ai bảo vệ nổi mày đâu."
"Ồ, là ai muốn làm vậy đấy."
Nghe thấy tiếng ồn ào, Vu Viên Triều dẫn Viên Đông vừa từ tầng hai đi xuống.
Nhìn thấy đám đông vây quanh Vân Hiên, sắc mặt lập tức lạnh đi. "Wu thị trưởng!"
"Wu thị trưởng đến rồi!"
Thấy Vu Viên Triều bước xuống lầu, mọi người có mặt lập tức tránh ra một lối đi.
"Vu thị trưởng, ngài đến rồi, ngài phải chủ trì công đạo cho tôi đấy, con trai tôi bị người ta đánh thành ra thế này, rụng mất nhiều cái răng rồi."
Sếp Lưu thay đổi thái độ lúc nấy, thân hình cũng còng xuống, như thể chính mình bị ức hiếp vậy, giọng nói cũng nghẹn ngào.
Ba bước nhập làm hai, Vu Viên Triều đến bên cạnh Vân Hiên, kỹ lưỡng quan sát anh một chút.
Thấy Vân Hiên không bị thương tích gì, Vu Viên Triều thở phào nhẹ nhõm, mở miệng hỏi: "Vân tiên sinh, ngài không sao chứ?"
Một câu nói này khiến những người có mặt giật nảy mình, đặc biệt là sếp Lưu đối diện, suýt nữa không dám tin vào tai mình.
Người thanh niên trước mắt này rất xa lạ, dường như chưa từng xuất hiện ở Đông Hải, lại khiến Vu thị trưởng cung kính đối đãi như vậy, những người xung quanh lập tức nuốt lại những lời châm chọc vào trong bụng.
Lúc này những kẻ hiểu chuyện đã lùi lại mấy bước, lặng lẽ quan sát tình hình.
"Wu thị trưởng, vị này là... bạn của ngài sao?"
Sếp Lưu thay đổi thái độ ngạo mạn lúc nãy, khẽ hỏi.
Vu Viên Triều lớn tiếng nói: "Đương nhiên rồi, y thuật của Vân tiên sinh tinh thông, mấy hôm trước phu nhân và con gái tôi gặp tai nạn xe, chính là do Vân
tiên sinh tự tay cứu về, anh ấy chính là đại ân nhân của nhà chúng tôi."
Nghe anh ta nói vậy, mọi người có mặt hiểu ra, ánh mắt nhìn Vân Hiên lập. tức cung kính hơn nhiều.
Cho dù trước kia anh là người thế nào, cho dù chỉ là một con chó hoang từ làng quê ra, nhưng bây giờ là ân nhân của Vu thị trưởng. Có mối quan hệ này,
những người có mặt đều phải nể mặt hơn.
"ồ, ra là vậy, hóa ra là bạn của Vu thị trưởng, thật không phải, vừa rồi đắc tội với tiên sinh rồi, xin đừng so đo với tôi."
Sếp Lưu xoay tròng mắt, vội vàng chủ động xin lỗi làm lành.
Vu Viên Triều hỏi: "Vân tiên sinh, vừa rồi có hiểu lầm gì sao?"
Vân Hiên còn chưa nói gì, Thi Thiến Thiến ở bên cạnh hoàn hồn vội nói: "Đâu phải hiểu lầm, sếp Lưu vừa rồi nói, ở Đông Hải sau này có ông ta thì không có chúng tôi, còn nói Vân tiên sinh quỳ xuống xin lỗi, để lại một bàn tay."
"Mẹ nó!"
Sắc mặt sếp Lưu lạnh đi, không ngờ lúc này Thi Thiến Thiến lại nhảy ra đánh một đòn chí mạng vào ông ta.
Sếp Lưu liếc nhìn Thi Thiến Thiến một cái rồi khinh thường nói: "Một con điếm không biết liêm sỉ, đánh thì đánh thôi!"
"Nhà họ Thi đã có hôn ước với nhà tôi, cô gái này trong tương lai sẽ là con dâu nhà họ Lưu tôi, vợ không nghe lời, chồng dạy dỗ một trận, chẳng phải là chuyện đương nhiên sao?”
"Ai nói là con dâu các người, họ còn chưa kết hôn mà."
"Kết hôn hay chưa kết hôn thì cần gì mày xen vào."
Sếp Lưu trừng mắt nhìn Thẩm Như Đồng, dường như nhớ ra điều gì đó, khinh thường nói: "Tưởng là ai, hóa ra là con gái của ông hai Thẩm, cha mày cũng không dám nói chuyện với tao kiểu này, mày tính là thứ gì mà dám bao đồng quản chuyện của người khác, lát nữa tao sẽ tự đi nói chuyện với cha mày, bảo ông ta không quản được con gái mình thì để tao quản giúp."
"Ông... ông nói chuyện vô lý!"
Một câu nói khiến sắc mặt Thẩm Như Đồng tái mét, ngay cả cha cô ta cũng chọc không nổi người này, cô ta chỉ là một cô gái nhỏ, càng bị khí thế của ông chủ Lưu đè ép đến mức thở không nổi.
“Còn mày..."
Sếp Lưu suy nghĩ một chút, chợt hiểu ra rồi mở miệng nói: "Tao biết mày là ai rồi, nghe nói nhà họ Thẩm đón về một thằng con rể về ở rể, ông cụ Thẩm thua cược với người ta, để một thằng nhóc từ thôn quê lên làm con rể nhà họ Thẩm."
"Thằng nhóc, mày thật là không biết trời cao đất dày, cho dù là gia chủ nhà họ Thẩm ở trước mặt tao cũng phải quỳ xuống nói chuyện, mày dám động thủ đánh con trai tao, hôm nay tao cho mày biết cái giá phải trả."
Vân Hiên nhìn ông ta hỏi: "Ồ, ông định thế nào?”
Các site khác đang copy và ăn cắp của Mêtruyệnhót nhé cả nhà..
Mọi người vào site chính ủng hộ đọc bản đầy đủ và để tụi mình với nhé.
.. Vào google gõ Mê truyện hot là ra nhé
Sếp Lưu hung dữ mắng: "Bàn tay nào đánh con trai tao, thì để lại bàn tay đó cho tao, rồi quỳ xuống dập đầu xin lỗi con trai tao, nếu không, ra khỏi cửa này, ở Đông Hải sẽ không ai bảo vệ nổi mày đâu."
"Ồ, là ai muốn làm vậy đấy."
Nghe thấy tiếng ồn ào, Vu Viên Triều dẫn Viên Đông vừa từ tầng hai đi xuống.
Nhìn thấy đám đông vây quanh Vân Hiên, sắc mặt lập tức lạnh đi. "Wu thị trưởng!"
"Wu thị trưởng đến rồi!"
Thấy Vu Viên Triều bước xuống lầu, mọi người có mặt lập tức tránh ra một lối đi.
"Vu thị trưởng, ngài đến rồi, ngài phải chủ trì công đạo cho tôi đấy, con trai tôi bị người ta đánh thành ra thế này, rụng mất nhiều cái răng rồi."
Sếp Lưu thay đổi thái độ lúc nấy, thân hình cũng còng xuống, như thể chính mình bị ức hiếp vậy, giọng nói cũng nghẹn ngào.
Ba bước nhập làm hai, Vu Viên Triều đến bên cạnh Vân Hiên, kỹ lưỡng quan sát anh một chút.
Thấy Vân Hiên không bị thương tích gì, Vu Viên Triều thở phào nhẹ nhõm, mở miệng hỏi: "Vân tiên sinh, ngài không sao chứ?"
Một câu nói này khiến những người có mặt giật nảy mình, đặc biệt là sếp Lưu đối diện, suýt nữa không dám tin vào tai mình.
Người thanh niên trước mắt này rất xa lạ, dường như chưa từng xuất hiện ở Đông Hải, lại khiến Vu thị trưởng cung kính đối đãi như vậy, những người xung quanh lập tức nuốt lại những lời châm chọc vào trong bụng.
Lúc này những kẻ hiểu chuyện đã lùi lại mấy bước, lặng lẽ quan sát tình hình.
"Wu thị trưởng, vị này là... bạn của ngài sao?"
Sếp Lưu thay đổi thái độ ngạo mạn lúc nãy, khẽ hỏi.
Vu Viên Triều lớn tiếng nói: "Đương nhiên rồi, y thuật của Vân tiên sinh tinh thông, mấy hôm trước phu nhân và con gái tôi gặp tai nạn xe, chính là do Vân
tiên sinh tự tay cứu về, anh ấy chính là đại ân nhân của nhà chúng tôi."
Nghe anh ta nói vậy, mọi người có mặt hiểu ra, ánh mắt nhìn Vân Hiên lập. tức cung kính hơn nhiều.
Cho dù trước kia anh là người thế nào, cho dù chỉ là một con chó hoang từ làng quê ra, nhưng bây giờ là ân nhân của Vu thị trưởng. Có mối quan hệ này,
những người có mặt đều phải nể mặt hơn.
"ồ, ra là vậy, hóa ra là bạn của Vu thị trưởng, thật không phải, vừa rồi đắc tội với tiên sinh rồi, xin đừng so đo với tôi."
Sếp Lưu xoay tròng mắt, vội vàng chủ động xin lỗi làm lành.
Vu Viên Triều hỏi: "Vân tiên sinh, vừa rồi có hiểu lầm gì sao?"
Vân Hiên còn chưa nói gì, Thi Thiến Thiến ở bên cạnh hoàn hồn vội nói: "Đâu phải hiểu lầm, sếp Lưu vừa rồi nói, ở Đông Hải sau này có ông ta thì không có chúng tôi, còn nói Vân tiên sinh quỳ xuống xin lỗi, để lại một bàn tay."
"Mẹ nó!"
Sắc mặt sếp Lưu lạnh đi, không ngờ lúc này Thi Thiến Thiến lại nhảy ra đánh một đòn chí mạng vào ông ta.