Mục lục
Phu Nhân Của Tổng Tài Bị Phế - Trương Dũng (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trần Nhược Quân chán nản khoanh tay lại. “Vậy tôi nói cho anh biết, tôi vẫn luôn theo dõi tình trạng sức khỏe của anh mỗi tuần, ung thư gan giai đoạn cuối tuy là rất nguy hiểm nhưng vẫn chưa đến mức vô phương cứu chữa, hơn nữa thời gian gần đây anh đã bớt lạm dụng rượu bia, cộng thêm việc phối hợp điều trị giảm nhẹ, kết quả bệnh tình lần này của anh có vẻ lạc quan hơn lần trước rồi!”

Hắn nghe cô nói sắc mặt dần nghiêm túc lại. “Bác sĩ Trần! Cô nói như vậy là bệnh của tôi đã có hi vọng rồi phải không?”

“Cũng có thể nói vậy, anh cũng biết rồi đó, ung thư gan giai đoạn cuối là một căn bệnh rất khó trị, ngành y học xưa nay khi đối đầu với căn bệnh này đều chỉ có duy nhất một cách để cứu, đó chính là ghép gan!”

“Ghép gan?”Lăng Thiên Phàm nheo mắt nhìn cô.

“Không sai! Với tình hình của anh bây giờ chỉ có ghép gan là cách chữa trị tốt nhất, nói thì nghe dễ đấy nhưng lại rất rườm rà phức tạp, gan để ghép cho anh phải là gan của người sống thì mới được!”

“Thôi khỏi đi!”

“Tôi vẫn còn chưa nói hết mà, ngoài điều kiện lúc nãy tôi vừa nói thì vẫn còn ba điều kiện nữa, tuy nói là cần gan người sống nhưng không phải là gan của ai cũng được, cần là cần một lá gan khỏe mạnh và điều quan trọng là lá gan đó phải thật thích hợp với cơ thể của anh!”

“Còn tưởng cô có cách gì! Phiền phức như vậy tôi không muốn chữa trị nữa!”

“Nè! Tôi nói anh đừng có nản như vậy chứ! Cứ xem như là vì cô gái đó mà cố gắng chẳng lẽ không được sao?”

“Nếu cứu tôi mà phải lấy mất một bộ phận trong cơ thể của người khác thì không cần!”

Trần Nhược Quân lắc đầu. “Anh đừng có suy nghĩ tiêu cực như vậy chứ, người hiến gan cho anh cũng đâu có chết đâu, chỉ cần làm theo lời tôi nói mọi chuyện sẽ vô cùng ổn thỏa.”

“Cô nói như vậy là đã tìm được người hiến gan cho tôi rồi có phải không?”

“Đâu ra? Tôi chỉ là đang khuyên nhủ anh thôi, còn vấn đề tìm cho anh một lá gan thích hợp thì vẫn còn xa vời lắm!”

“Nếu đã xa vời như vậy tôi cũng không nuôi hi vọng nữa làm gì, dù sao tôi cũng đã chuẩn bị tâm lý từ lâu rồi!”

“Anh thật sự suy nghĩ kỹ rồi à? Không muốn ở bên cạnh cô gái đó nữa thật sao?”

“Không phải không muốn, mà là không thể, dù có thế nào đi chăng nữa tôi cũng không dùng cách của cô để cứu sống bản thân tôi đâu, tất cả thuận theo ý trời thì tốt hơn!”

“Vậy tôi hỏi anh, thế nào là thuận theo ý trời? nếu anh thật sự muốn thuận theo ý trời thì đừng nên trốn tránh cô ấy nữa, hãy đối mặt với cô ấy, nói rõ ràng mọi chuyện cho cô ấy nghe, anh một mình chịu đựng tất cả còn cô ấy thì lại không biết gì hết, anh không thấy là mình làm như vậy rất bất công với cô ấy sao?”

“Đó là chuyện của tôi, không cho phép cô xen vào!”

“Tôi không xen vào! Nhưng tôi thật không hiểu tại sao anh phải giấu cô ấy!”

“Cô không cần biết đâu!” Hắn lười biếng cất ra một câu lãnh đạm đến mức không thể lãnh đạm hơn.

Trần Nhược Quân thấy hắn như vậy cũng không biết phải làm gì, im lặng một lúc mới nói. “Thôi được tùy anh vậy! Tôi không phải ai kia có đủ khả năng khuyên nhủ anh, hiện tại tôi chỉ có thể kéo dài tuổi thọ cho anh là cùng, nếu một ngày anh suy nghĩ lại muốn sống thì cứ liên lạc trực tiếp với tôi, tôi vẫn sẽ dốc sức cứu anh, còn bây giờ tôi phải đi gặp những bệnh nhân khác, tạm biệt!”

Người nọ đành thở dài bỏ đi, Lăng Thiên Phàm ở lại khẽ nở một nụ cười khổ, sơ xuất một chút hắn đã lạc mất Nhã Hân, đôi mắt sau đó nhìn về chỗ bán bánh kem, nơi đó có lưu lại kỷ niệm của hai người, cũng chỉ còn là kỷ niệm thôi, e rằng sau này sẽ không còn những mật ngọt như ngày hai người họ bắt đầu nữa.

Nhã Hân lúc nào cũng là một cô gái luôn vui vẻ lạc quan, hắn không muốn để cô vì biết bệnh tình của hắn mà lo lắng phiền muộn, thứ hắn muốn là nụ cười của cô, muốn cô được vui vẻ hạnh phúc, dù sau này hắn không còn trên thế gian này nữa vẫn muốn cô được khỏe mạnh bình an.

Giờ phút nghĩ ra những lời đó trong lòng, có lẽ Lăng Thiên Phàm đã có cách làm sao để đẩy Nhã Hân ra xa rồi, chỉ là cách này sẽ làm cô hơi đau, nhưng đau một lần còn hơn đau cả đời, cũng chỉ có đau mới có thể làm cho cô gom đủ tuyệt vọng mà buông tay với hắn, cách này có thể cô sẽ hận hắn, nhưng chỉ cần cô sống thật tốt, những thứ khác đều không quan trọng.

…—————-…

Trần Nhược Quân về đến nhà thì đã là 11 giờ tối, hôm nay cô rất mệt vì phải đi gặp rất nhiều bệnh nhân, cộng thêm nghe cái tên Lăng Thiên Phàm kia nói chuyện cũng làm tâm trạng của cô sụp xuống, cô đến chỗ bình nước lọc rót một ly ra uống rồi nghỉ ngơi 15 phút sau đó lên trên phòng lấy đồ chuẩn bị đi tắm.

Cô còn đang soạn đồ thì chiếc giường ngủ bên cạnh đột nhiên bị một thế lực không xác định dịch chuyển chậm qua khoảng 2 mét, sàn nhà ở đây được làm bằng gỗ, nên khi chiếc giường bị dịch qua đã để lại ở đó một hình tròn to lớn bị một đường thẳng kẻ dọc xuống chia đôi ra thành hai hình bán nguyệt dính sát nhau.

Phía bên dưới còn phát ra âm thanh cộp cộp giống hệt tiếng bước chân người, vang vọng rất lâu và càng ngày càng gần, trôi qua một hồi hai cánh cửa hình bán nguyệt mở tách ra, đường lối bên dưới tối đen như mực, không thấy một chút ánh sáng, bóng lưng của người đàn ông áo đen từ từ bước lên, đi kèm còn có tiếng cộp cộp.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK