Dịch gia.
Cốc! cốc! cốc!
“Ai đó?”
“Thiếu phu nhân, là tôi Trương Dũng đây, trợ lý Phương gọi điện thông báo nói tối nay thiếu gia sẽ trở về, nên tôi đến đây báo cho cô biết một tiếng.”
“Ừm! tôi biết rồi! cảm ơn Trương quản gia.”
“À vậy…tôi đi làm việc tiếp đây, thiếu phu nhân nghỉ ngơi cho khỏe đi nhé!”
“Được!”
Tiếng bước chân bên ngoài xa dần, bên trong một cô gái đang ngồi trước gương vẻ mặt có chút nhợt nhạt. Cô là Thiến Vy vợ của Dịch Thừa Phong con trai chủ tịch tập đoàn Hằng Đại.
Ba năm trước, sau khi tổ chức xong đám cưới với cô được khoảng một tuần, thì anh ta thu dọn đồ đạc bay ra nước ngoài ở, không nói với ai một tiếng cũng không thèm liên lạc về nhà, khiến ba chồng cô vô cùng tức giận.
Cô biết rất rõ mọi chuyện ngay từ đầu Dịch Thừa Phong cưới cô là vì bị ép. Năm đó khi mẹ của Dịch Thừa Phong đang bế anh trên đường chạy trốn bọn bắt cóc thì được ba của cô tình cờ cứu giúp nhưng cũng vì bảo vệ mẹ con hai người mà ba cô bị chúng giết chết.
An Kỳ mẹ của Dịch Thừa Phong lúc đó đã ghi sâu ơn nghĩa của ba cô, bà cho người điều tra gia cảnh của ông thì mới biết gia đình của ông rất nghèo khó, ông có một người vợ hơn nữa trong bụng còn đang mang thai một đứa bé. Sau khi ba cô qua đời, bà cho tiền trợ cấp sinh hoạt hàng tháng đều đều cho mẹ cô và thường xuyên đến nhà thăm.
Đến một ngày nọ, khi mẹ cô sắp sinh, bà đưa mẹ cô đến bệnh viện, vì sinh khó mà mẹ cô không qua khỏi. Ở nhà cô vẫn còn một người bà, bà nuôi cô đến năm 19 tuổi thì cũng tuổi già mà qua đời. Thế là trên thế gian này cô không còn người thân nào nữa, một thân một mình không nơi nương tựa.
An Kỳ thấy cô như vậy lại trong lòng lại áy náy, ba của cô vì cứu hai mẹ con bà mà chết, cũng vì hai mẹ con bà mà cô trở thành một đứa trẻ bất hạnh không ba không mẹ không có tình yêu thương, không có một mái ấm trọn vẹn như bao đứa trẻ khác.
Lúc đó An Kỳ lóe lên một suy nghĩ, nếu như để Thừa Phong cưới cô làm vợ, như vậy có thể bù đắp phần nào những mất mát của cô. An Kỳ tìm Dịch Kính Đình cha của Dịch Thừa Phong bàn bạc mọi chuyện, Dịch Kính Đình từ lâu cũng có ý định này, mà ông lại là người rất xem trọng ơn nghĩa, Dịch gia nợ cô một món nợ lớn mà hai người biết có dùng bao nhiêu tiền cũng không thể trả hết được.
Lúc đó Dịch Thừa Phong 22 tuổi Thiến Vy cũng đã đủ tuổi để kết hôn, đối với chuyện Dịch gia nợ ơn nghĩa gì đó Dịch Thừa Phong không hề hay biết, bởi vì không có ai nói với anh.
Hai người tìm thời gian thích hợp rồi nói hết mọi chuyện cho Dịch Thừa Phong nghe sau đó thúc giục anh cưới Thiến Vy, nhưng anh nhất quyết chối bỏ không chịu cưới cô, bởi vì lúc đó trong lòng anh đã có người con gái khác rồi.
Người con gái đó là một minh tinh nổi tiếng trong giới giải trí Cố Tiểu Ngọc, năm anh 18 tuổi khi vô tình nhìn thấy cô ấy đóng quảng cáo trên tivi trái tim anh lúc đó đã loạn nhịp ngay từ cái nhìn đầu tiên, đôi mắt trong trẻo như trời mùa thu tinh tế như đá pha lê, nụ cười khuynh quốc khuynh thành cho dù là đá băng nhìn thấy cũng phải tan chảy.
Dịch Thừa Phong chưa từng nhìn thấy cô gái nào có vẻ đẹp thuần khiết thanh nhã tới như vậy. Lúc đó anh điên cuồng tìm kiếm mọi thông tin về cô ấy, biết cô ấy hoạt động trong giới từ lúc còn rất nhỏ lại là nữ thần quốc dân biết bao chàng trai ngưỡng mộ, anh thề với lòng bằng được phải có được Cố Tiểu Ngọc.
Dịch Thừa Phong tiến hành kế hoạch truy tinh, vứt bỏ cái tôi của mình dẹp qua thân phận thiếu gia cao quý gì đó, hạ mình làm nô lệ tình yêu cho cô, vừa làm tổng giám đốc của Hằng Đại vừa là người hầu của cô, thiên hạ chê cười anh cũng mặc kệ, Cố Tiểu Ngọc thấy anh chân thành như vậy liền cho anh một cơ hội.
Hai người họ từ đó yêu nhau một tình yêu trong sáng, Cố Tiểu Ngọc nhỏ hơn Dịch Thừa Phong một tuổi. Tính ra đã yêu nhau 5 năm rồi.
Cha mẹ Dịch Thừa Phong không chấp nhận Cố Tiểu Ngọc, anh lại cứ khăn khăn muốn cưới cô ấy làm vợ, điều này làm mẹ anh tái phát bệnh tim tức chết qua đời. Còn Cố Tiểu Ngọc kia đối với cái chết của mẹ anh tự nhận thấy tội trạng bản thân quá nặng, không muốn để anh vì cô mà trở thành kẻ vong ơn bội nghĩa nên đã chọn cách tự kết liễu để anh khỏi bận lòng.
Cái chết của Cố Tiểu Ngọc làm Dịch Thừa Phong bị đả kích đến gần như phát điên, tuy chưa điên nhưng cũng không khác gì mấy người điên, miệng suốt ngày lảm nhảm Tiểu Ngọc, Tiểu Ngọc, không ăn không uống, biến thành bộ dạng điên điên dại dại không còn thấy hồn phách đâu nữa. Mặc kệ mọi thứ xung quanh không thiết tha đếm xỉa gì tới.
Dịch Kính Đình thấy vậy cũng bỏ liều, vì ông biết Dịch Thừa Phong đang giả điên, nhưng ông vẫn nói rõ vấn đề cho anh nghe. Dịch gia nợ Thiến Vy, cỡ nào cỡ anh cũng phải cưới cô làm vợ trả cho cô một mái ấm, bảo vệ cô cả đời không thể để cô lưu lạc đầu đường xó chợ được. Dịch Thừa Phong không nói gì lúc đó anh mặc kệ, ai muốn làm gì thì làm.
Về phần của Thiến Vy thì cô cũng không biết nên làm thế nào, cô đã không còn người thân nào nữa nếu không lấy Dịch Thừa Phong thì cô thật sự không biết nên sống quãng đời còn lại ra sao, thật ra lúc đó cô cũng không thể tự quyết định được.
Đám cưới của cô và Dịch Thừa Phong được một tay Dịch Kính Đình tổ chức. Đêm tân hôn của ba năm trước anh ta không hề chạm vào cô, cũng không thèm nói với cô nửa lời. Bỏ cô một mình trong phòng chạy đến một nơi khác uống rượu, mãi cho đến một tuần sau mới thu dọn đồ đạc bay ra nước ngoài.
Vì cái chết của Cố Tiểu Ngọc cô nghĩ có lẽ anh ta mãi mãi cũng không muốn nhìn thấy cô, bởi chính sự tồn tại của cô đã gián tiếp giết chết đi người con gái mà anh ta yêu nhất trong đời. Dịch Thừa Phong bỏ đi nước ngoài ba năm mang theo sự đau khổ cùng cực khó lòng khôn nguôi về cô gái kia.
Từ sâu trong thâm tâm, cô nhiều lần tự hỏi có phải anh ta rất hận cô không, vì nếu không có sự tồn tại của cô thì cô gái đó đã không phải chết, anh ta cũng không đau khổ dằn vặt mà trốn ở nước ngoài đến tận ba năm.
Trong lòng không ngừng nghĩ ngợi, cô chẳng biết lần này Dịch Thừa Phong trở về là lành hay dữ, nhưng đó cũng đã là chuyện của một tháng sau.
Phòng khách
Reng! reng! reng!…
Di động trên bàn của Dịch Thừa Phong liên tục run lên, Thiến Vy đang ngồi trên sofa ăn điểm tâm, không biết anh ta đã đi đâu, suy nghĩ do dự, không biết có nên thay anh ta nghe máy không.
Lúc này điện thoại của Dịch Thừa Phong vừa tắc, không lâu sau đó thì điện thoại cô cũng reo lên, cô liền nghe điện thoại.
“Alo! cho hỏi ai vậy?”
“Trời ơi thiếu phu nhân ơi! cuối cùng cũng có người nghe máy rồi, hức hức!” Người đối thoại bên kia hình như có hơi xúc động.
Giọng nói này là của Phương Tử Cầm trợ lý bên cạnh Dịch Thừa Phong đây mà, cô không khỏi ngạc nhiên sao anh ta lại gọi cho cô.
“Trợ lý Phương! anh gọi cho tôi có chuyện gì?”
“Trời ơi! Tôi gọi điện cho thiếu gia cả mấy cuộc mà cậu ta không bắt máy, nên tôi gọi thử cho cô thật may là cô nghe, à mà cô có thấy cậu ấy đâu không?”
“Tôi không thấy, có lẽ anh ta đang tắm ở trên phòng.”
“Ồ!…vậy thiếu phu nhân, nhờ cô lát nữa gặp thiếu gia nói với cậu ấy giúp tôi là tôi đã gửi quà của cậu ấy qua cho cậu chủ David rồi nha, bây giờ tôi còn có chút chuyện lặt vặt cần phải xử lý cô giúp tôi được không?”
“Ừm! được!”
“Cảm ơn thiếu phu nhân, yêu cô quá đi à! chụt chụt!…”
Tút! tút! tút!…
Cô đặt điện thoại xuống bàn lắc đầu ngao ngán, Phương Tử Cầm này từ lúc đi theo Dịch Thừa Phong thì đã được anh ta chiều chuộng đến vô phép vô tắc rồi.
Cộp! cộp! cộp!…
Từ trên lầu vọng xuống tiếng bước chân của một người, cô ngẩng đầu nhìn lên là Dịch Thừa Phong, trông anh ta cao ráo mặc bộ vest màu đen có thắt chiếc caravat cùng màu đang đi xuống, đôi chân dài toát lên sự mạnh mẽ lịch lãm khó thể miêu tả.
Từ lúc Dịch Thừa Phong trở về đến nay anh vẫn luôn ở nhà, hôm nay ăn mặc như vậy cô đoán chắc là có chuyện gì đó muốn đi ra ngoài rồi, dạo gần đây cô thấy hình như anh ta đã có một chút tỉnh táo.
Dịch Thừa Phong bước đến lấy di động trên bàn xem đã mấy giờ, Thiến Vy hồi hộp nhìn thấy đôi mắt phượng hoàng của anh tuy đẹp đẽ nhưng lại lạnh như trời mùa đông không một mảnh tình, còn cảm nhận rõ sự băng giá sâu bên trong đôi mắt đó làm cô không được tự nhiên và cũng không dám thở mạnh.
“Thừa…Th…” Gọi tên anh ta được không, anh ta có cho không, hazzz…thôi không gọi cho chắc.
“Hồi…hồi nãy trợ lý Phương có gọi điện nhờ tôi chuyển lời với anh là cậu ấy đã gửi quà của anh qua cho cậu chủ David rồi.” Cô cúi đầu xuống, hồi hộp cố gắng nói hết câu không dám nhìn thẳng vào đôi mắt lạnh lẽo vô hồn kia.
Kể từ lúc biết Dịch Thừa Phong tới giờ đây là lần đầu tiên cô nói chuyện với anh, nhưng anh hình như không thèm để ý gì đến lời cô nói, Dịch Thừa Phong bấm bấm gì đó giống như đang nhắn tin, không thèm nhìn cô chỉ nhàn nhạt nói ra hai chữ “Cảm ơn!” rồi cầm theo điện thoại xoay người bỏ đi.