Trước khi lên xe đuổi theo, hắn đã đấu tranh qua lại rất lâu, rốt cuộc lương tâm của hắn vẫn còn, vẫn không thể thấy chết không cứu.
Cũng một thời gian dài không gặp, trông khí sắc của cô hiện tại đã trở nên tiều tụy. Nhìn bộ dạng bất cần đời có thể sẵn sàng chịu chết bất cứ lúc nào này của cô đáng ra hắn phải vừa lòng hả hê thì giờ lại thấy có chút không nỡ. Có lẽ do hậu quả lần trước đánh cô đến sảy thai và mất luôn khả năng sinh con nên bây giờ thấy hơi áy náy.
Hắn thả cằm cô ra, nghiêm chỉnh lại dáng vẻ đường hoàng chững chạc của mình sẵn tiện chỉnh luôn chiếc đồng hồ đeo ở cổ tay cho ngay ngắn. Chiếc đồng hồ màu đen với kiểu dáng thời thượng đã làm Thiến Vy để ý, nó thật giống với chiếc đồng hồ mà cô đã chọn mua cho ba nuôi của Vân Đóa. Là trùng hợp sao?
"Hôm nay tôi tạm tha cho cô, ngày sau nếu gặp nhất định sẽ cho cô một trận!"
"Lăng Thiên Trì!"
Hắn mới vừa quay người thì bị cô gọi một cái nên dừng lại ngoảnh đầu về sau nghe thử cô nói.
"Cảm ơn anh!"
Hắn trong lòng cực kỳ sốc, còn tưởng cô muốn nói gì không ngờ cô lại nói với hắn một câu như vậy. "Lâm Thiến Vy, cô có bị điên không? Tôi muốn giết cô mà cô lại cảm ơn tôi?"
"Vì lúc nãy anh cứu tôi nên tôi phải cảm ơn anh."
"Hừ, bớt giả vờ làm người hiểu chuyện trước mặt tôi đi, dù sao tôi cũng không tha cho cô đâu!"
"Muốn nghĩ sao tùy anh, nhưng mà..."
"Lại chuyện gì nữa?"
"Ờ...tôi...tôi...anh có thể chở tôi đến một nơi không?"
Nghiêm Thần ở buổi ghi hình đi đứng sốt ruột, những thợ chụp cũng ngồi đếm ngược thời gian sắp bắt đầu. Không biết cô làm cái gì mà tới giờ này còn chưa đến, đã hơn một tiếng đồng hồ rồi, còn 15 phút nữa là sẽ bắt đầu, nếu còn trễ nữa e rằng ngay cả thời gian sửa soạn trang điểm cũng không có.
Bạch Kiến Đình đợi mãi không thấy tình hình gì thay đổi nên đi tìm hắn hỏi: "Chủ tịch Nghiêm! Sắp đến giờ rồi, chỉ còn 12 phút nữa thôi, rốt cuộc thì cô ấy có đến không vậy?"
"Sẽ đến, tôi tin cô ấy nhất định sẽ đến!"
"Hay là anh gọi cho cô ấy thử xem!"
"Không cần đâu, cô ấy đến rồi!"
Nghe thấy tiếng của Vương Lỗi hai người họ cùng quay lại nhìn, mọi lo toan sốt ruột đều tan biến hết khi thấy Thiến Vy đã xuất hiện. Tuy nhiên Nghiêm Thần vẫn nửa mừng nửa giận.
"Sao bây giờ cô mới tới? Có biết chúng ta đã mất bao nhiêu phút trang điểm rồi không?"
"Tôi xin lỗi, tại tôi bị kẹt xe."
"Được rồi, tới là tốt rồi còn nói nữa sẽ không kịp thời gian đâu. Thiến Vy bây giờ tôi đưa cô đi trang điểm." Bạch Kiến Đình nói.
"Được, vậy làm phiền anh rồi."
Đợi Thiến Vy và Bạch Kiến Đình rời khỏi, Nghiêm Thần mới buông bỏ thái độ một ông sếp của mình, trợ lý Vương đứng bên cạnh thấy vẻ mặt nhạt nhòa của hắn không khỏi hỏi: "Sếp, sao sếp buồn vậy?"
"Không có, cậu nghĩ nhiều rồi."
"Tôi thấy tôi không nghĩ nhiều, ở bên sếp lâu như vậy tôi chưa bao giờ thấy sếp lo lắng cho ai như cô Lâm cả."
Không ngờ đến một người ngoài như Vương Lỗi cũng nhìn ra được tâm tư của hắn, thật ra lời trách vấn lúc nãy là hắn lo lắng cho cô, vì quá lo lắng nên mới có thái độ như vậy, hắn lo trên đường đến đây cô đã gặp phải chuyện gì đó chẳng lành. Nhưng cô thì không hề biết điều đó.
Buổi ghi hình diễn ra rất thuận lợi, khi kết thúc Nghiêm Thần thấy mọi người làm việc vất vả nên bao cho họ một bữa còn bản thân thì đưa Thiến Vy và Bạch Kiến Đình đến một ngôi nhà hàng dùng cơm. Hắn có đặt bàn riêng, đặt biệt ngôi nhà hàng này lại rất khác so với những ngôi nhà hàng nổi tiếng trong thành phố.
Kiến trúc được xây dựng theo lối cổ điển, vừa bước vào đã thấy có sự độc đáo mới lạ, tạo cảm giác như đang trở về những thế kỷ trước. Có hai lối đi ở bên trong, hành lang phía bên phải có màu đen ưu tiên cho những vị khách thích sự yên tĩnh, còn hành lang phía bên trái có màu đỏ nâu dành cho những vị khách thích sự náo nhiệt.
Ba người bọn họ đều không thích ồn ào nên đi theo con đường mình cảm thấy thoải mái. Ai ngờ sau khi lên tới họ đã gặp phải một sự trùng hợp không hề ngờ tới. Dịch Thừa Phong cũng ở đây còn có cả Lăng Thiên Phàm đang ngồi đối diện, tuy nhiên chỉ có một mình Nghiêm Thần nhìn thấy họ.
Còn Thiến Vy và Bạch Kiến Đình do đây là lần đầu tiên mới đến một mơi xa hoa độc đáo như vậy nên vẫn luôn vô tư ngắm nghía xung quanh, sau một lúc mới nhìn thấy hai người kia.
Lăng Thiên Phàm nâng ly rượu đỏ lên mời anh, nói: "Chúc mừng cậu, chúc mừng cậu đã lấy lại được vị trí tổng giám đốc!"
"Haizzz, mình không ngờ là con đường về lại vị trí này lại vất vả gian nan tới như vậy."
"Có mất mới biết trân trọng mà khi đã mất rồi lúc tìm lại sẽ rất cực khổ, cho nên cậu phải biết trân trọng đừng để mất nó lần nữa."
"Tất nhiên rồi, không dễ gì mới lấy lại được, mình tuyệt đối sẽ không để mất nó nữa."
"Vậy tối! Một lần nữa chúc mừng cậu! Cạn ly!"
"Cạn!"