“Nói cho cô biết cũng chẳng sao, thật ra Cẩm Tú Lệ Viên là nơi chôn cất của mẹ tôi, lúc còn sống bà ấy nói rất thích hoa, có ước muốn sau khi chết được chôn cất ở nơi có đầy hoa thơm, mẹ tôi không thích ồn ào, cho nên tôi đã nuôi bầy sói đó để canh giữ không cho ai được phép ra vào lung tung làm ảnh hưởng bà ấy yên nghỉ.”
Nói đến đây hai khóe mắt của Nghiêm Thần không khỏi đỏ lên, Thiến Vy nhận ra là bản thân đã nhiều chuyện liền vô cùng áy náy.
“Nghiêm Thần, tôi thật xin lỗi, đã nhắc tới nỗi đau của anh rồi, tôi đúng là nhiều chuyện mà.”
“Không sao đâu, không biết không có lỗi, cô đừng áy náy nữa, bây giờ bỏ qua hết những chuyện không vui đi, chúng ta đi ăn thôi.”
“Ừm!”
Nghiêm Thần gượng cười lái xe đi, trong đầu Thiến Vy một mảng hỗn loạn không biết nên làm như thế nào mới tốt. Anh ta là vị hôn phu của Camy, tốt nhất là cô vẫn nên tránh xa anh ta ra thì tốt hơn, nếu không e rằng chuyện sẽ còn rắc rối hơn nữa.
Ngồi lái xe nhưng đầu óc hắn lại cứ để đâu đâu, không biết tại sao đối với cô gái này, cái gì hắn cũng đều thành thật, không muốn che giấu cô ấy bất cứ thứ gì, Cẩm Tú Lệ Viên vốn là bí mật trước giờ hắn vẫn luôn giấu rất kín, ngoài người nhà họ Lệ ra thì không còn ai biết, rốt cuộc vì sao khi đứng trước cô gái này hắn lại…
Trộm nhìn qua Thiến Vy một chút, chẳng lẽ hắn đã…
Ở nhà hàng.
Lưu Minh Lãng và Phương Tử Cầm đang ngồi ăn cơm với nhau, hôm nay là chủ nhật, dù sao hắn cũng không có chuyện gì để làm, mà Phương Tử Cầm cũng được Dịch Thừa Phong giao cho nhiệm vụ đi tìm người mẫu, cũng chẳng tìm làm gì, vốn dĩ hắn đã có cách, cho nên mới rủ Phương Tử Cầm đi ăn chung cho đỡ chán.
Nhà hàng này cũng khá là sang trọng, hai người họ ngồi ở chính giữa trong những chỗ ngồi ở đây, tại góc độ này có thể dễ dàng quan sát được những gì sẽ xảy ra ở ngoài kia.
Ảnh Lang hôm nay cũng đến đây ăn cơm, Lăng Thiên Trì có hai buổi đóng quảng cáo cho nên hắn không thể đi theo được mà chỉ ở nhà, mà đồ ăn ở nhà toàn mấy món quen thuộc cũng chán nên ra đây ăn cho đổi khẩu vị.
Nãy giờ nhìn thấy Lưu Minh Lãng và Phương Tử Cầm ngồi ăn cơm cùng nhau, trong đầu không khỏi cảm thấy có điều kỳ lạ.
Theo như những gì mà hắn được biết thì Phương Tử Cầm là trợ lý thân cận của Dịch Thừa Phong, sao lại ngồi ăn cơm cùng Lưu Minh Lãng? Còn nói chuyện rất vui vẻ nữa chứ, theo tư liệu đã điều tra thì Lưu Minh Lãng là kẻ thù của Dịch Thừa Phong kia mà.
Chuyện này không bình thường? Ông chủ nói bất cứ những chuyện gì có liên quan đến Dịch Thừa Phong đều không thể bỏ qua, hắn nhanh tay lấy điện thoại ra chụp hình của hai người họ lại, nên gửi cho ông chủ xem nói không chừng trong đây còn có chuyện rất thú vị.
Nghiêm Thần dừng chiếc ô tô nép một bên nhà hàng, sau đó xuống xe mở cửa cho Thiến Vy, cô bước ra hắn liền nói:
“Cô vào trong tìm chỗ ngồi trước đi, tôi cần phải gọi điện cho một người, một lát sau sẽ vào.”
“Cũng được!”
Lúc này Phương Tử Cầm cảm thấy hơi khó chịu ở bụng, liền nhìn Lưu Minh Lãng nói:
“Tôi vào nhà vệ sinh một lát, anh cứ ngồi đây ăn đi.”
“Được, nhớ quay lại nhanh đó.”
“Tôi biết rồi.”
Thiến Vy đi vào trong, không khí ở đây vừa ồn ào vừa náo nhiệt, người người đông đúc, âm thanh ong ong của dòng người đang nói chuyện bao trùm cả ngôi nhà hàng, cô cứ mãi loay hoay tìm một chỗ trống để ngồi vào mà không hề phát hiện có một ánh mắt đang nhìn mình chằm chằm, khoảnh khắc khi cô vừa bước vào đã khiến Lưu Minh Lãng tập trung nhìn không chớp mắt, tóc dài xõa đến eo, dáng liễu đứng trong đám đông, dù có đứng trong vạn người hắn cũng không thể nhầm lẫn được.
Ảnh Lang ngồi bên kia nhìn thấy cũng không khỏi ngạc nhiên, chỗ ngồi của hắn là ở trong một góc nhỏ không phải ai cũng có thể thấy được.
Ông chủ huy động lực lượng cho người đi tìm cô ta, sắp lật nát cả Trạch Dương này cũng không tìm ra vậy mà cô ta lại xuất hiện ở đây, chắc chắn cô ta không phải đi một mình, ông chủ nói đã có người cứu cô ta, rốt cuộc là ai.
Cô gái đó chính là thiếu nữ trong bức ảnh ngày hôm qua. Hắn nhìn cô không rời mắt, trong ảnh vốn đã rất đẹp rồi, không ngờ ở bên ngoài lại còn đẹp hơn, hôm nay cô ấy diện một chiếc váy màu kem nhẹ nhàng, tuy kiểu dáng đơn giản nhưng khi mặc lên còn đẹp hơn cả hoa hậu nữa.
Hôm qua vừa mới cho người đi tìm cô ấy, vậy mà hôm nay đã gặp cô ấy ở đây, Lưu Minh Lãng suy nghĩ gì đó rồi đặt đũa đứng lên đi đến chỗ Thiến Vy. Khoảng cách gần như vậy hắn có thể nhìn rõ khuôn mặt của cô hơn, nhất mạo khuynh thành, không tô son đánh phấn nhưng cũng rất xinh đẹp không khác gì thiên tiên.