Mục lục
Rể Nghèo Thành Tỷ Phú (Truyện FULL)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hiện tại có nhiều website sao chép đăng lại truyện từ TruyệnApp trái phép, gây thiệt hại về kinh tế và ảnh hưởng tới tốc độ ra chương mới. Chúng tôi rất mong quý độc giả ủng hộ, đẩy lùi nạn sao chép trái phép bằng cách chỉ đọc truyện trên Truyenapp.com. Xin cảm ơn!
**********

Trong nhà của Triệu Tứ Hải ở thành phố Đông Hải.

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.


Kể từ sau khi trải qua chuyện lần trước, Triệu Tứ Hải lập tức sống thu mình, bớt kiêu ngạo.

Cho dù Triệu Tứ Hải nghĩ thế nào đi nữa thì cũng chẳng ngờ được rằng Lâm Hàn lại chính là đại ca của thế lực Vùng Xám Hoa Đông, Lâm Hàn chính là đại ca đứng sau lưng Phùng Thạch.

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.


Cũng chính nhờ sau khi trải qua chuyện này, Triệu Tứ Hải mới dần dần nghĩ thông suốt rất nhiều chuyện đã xảy ra lúc trước.

Bảo sao Phùng Thạch lại tôn kính Lâm Hàn đến thế, hoá ra căn bản không phải là nể mặt Dương Lệ, mà bản thân Phùng Thạch tôn kính Lâm Hàn như vậy là bởi vì lúc đó Phùng Thạch đã là thủ hạ của Lâm Hàn rồi.

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.


Bảo sao sau khi vào một công ty lớn như quỹ đầu tư Nhân Phàm, Dương Lệ lại có thể thuận lợi như vậy, từng bước thăng tiến trực tiếp trở thành giám đốc điều hành hiện tại của công ty chỉ trong vòng một năm.

Bảo sao lần trước Dương Lệ có thể trực tiếp thành đại diện của quỹ đầu tư Nhân Phàm, trở thành chủ tịch hội nghị cấp cao liên hiệp châu Á Thái Bình Dương.

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.


Bảo sao Triệu Tứ Hải anh ta có thể thuận buồm xuôi gió ở trong công ty bất động sản của Phùng Thạch, hoá ra cũng không phải là do anh ta nịnh nọt tốt, mà là do Phùng Thạch nể mặt Lâm Hàn nên mới nể mặt Triệu Tứ Hải anh ta.

Tất cả mọi chuyện trong khoảng thời gian này, Triệu Tứ Hải cũng dần dần nghĩ được thông suốt, lúc này anh ta mới ý thức được, Lâm Hàn vẫn luôn bị bọn họ xem thường trên thực tế mới là “lão đại” thật sự, Lâm Hàn vẫn luôn không so đo mấy chuyện này chỉ là vì Dương Lệ, bởi vì bọn họ là người nhà và người thân của Dương Lệ.

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.


Mà trong khoảng thời gian này, sự nghiệp của Triệu Tứ Hải cũng cực kỳ không thuận lợi.

Vốn là tuổi tác đã cao, trình độ lại không cao, cũng không có năng lực gì, quan hệ lại càng không, đừng nói đến chuyện phất lên như diều gặp gió, ngay cả tìm một công việc cơ bản để nuôi sống gia đình cũng là chuyện vô cùng khó khăn.

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.


Lúc này, Triệu Tứ Hải đang bận tìm kiếm công việc trên mạng, nhìn những bản sơ yếu lý lịch được gửi đi, hoặc là không được trả lời lại, hoặc là bị từ chối, Triệu Tứ Hải cũng dần dần có chút mất hứng.

Ngay lúc này, Triệu Tứ Hải nghe được tiếng nói chuyện của Dương Duyệt, cũng có hơi nghi hoặc, đi đến hỏi: “Bà xã, điện thoại của ai vậy? Sao em lại tức giận như thế?”

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.


“Còn có thể là của ai được nữa, là Dương Lệ, nó nói Lâm Hàn đi làm về rồi, muốn cùng chúng ta liên hoan một bữa. Lâm Hàn trở về thì mắc mớ gì đến chúng ta, Dương Lệ cũng không giúp anh, chúng ta đi đến đó làm gì?”, Dương Duyệt tức giận nói.

Triệu Tứ Hải nghe thấy vậy thì có hơi sững sờ, Lâm Hàn đã về rồi sao?

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.


Ngay lập tức, Triệu Tứ Hải có hơi sợ, dù sao thì anh ta biết rất rõ thân phận của Lâm Hàn, Lâm Hàn căn bản không phải là người mà anh ta có thể trêu chọc được.


Nghe thấy Dương Duyệt coi thường Lâm Hàn như thế, Triệu Tứ Hải lập tức có hơi khẩn trương, có chút muốn không cho phép Dương Duyệt nói như vậy, nhưng anh ta cũng không biết phải khuyên nhủ như thế nào.

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.


Dù sao thì Dương Duyệt cũng không biết thân phận của Lâm Hàn, cho nên vẫn luôn xem thường Lâm Hàn, cho rằng Lâm Hàn là đồ vô dụng đồ bỏ đi, nhưng lại không hề hay biết rằng trên thực tế Lâm Hàn chính là một đại lão thật sự, là người mà bọn họ không thể trêu chọc nổi.

Thế nhưng những chuyện này, Triệu Tứ Hải lại không thể nói cho Dương Duyệt biết, dù sao thì Triệu Tứ Hải cũng đã đồng ý với Lâm Hàn là nhất định sẽ giữ bí mật, sẽ không để cho bất cứ người nào biết, bao gồm cả Dương Duyệt.

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.


Cũng là bởi vì vậy mà trong khoảng thời gian này, Dương Duyệt liên tục đi tìm Dương Lệ lý luận, gây phiền phức của Dương Lệ.

Một mặt, Triệu Tứ Hải sợ làm vậy sẽ đắc tội với Dương Lệ cho nên vẫn luôn khuyên Dương Duyệt đừng đi, nhiều lần cũng phải chạy đến kéo Dương Duyệt về.

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.


Nhưng mặt khác, Triệu Tứ Hải không nói ra nguyên do, cũng không dám quá hung dữ với Dương Duyệt. Dù sao Triệu Tứ Hải anh ta bây giờ còn có thể đứng được ở đây đều nhờ bà xã Dương Duyệt này, nếu không có mối quan hệ giữa Dương Duyệt và Dương Lệ, Triệu Tứ Hải cảm thấy chỉ e rằng đã sớm đã chết thành hình dạng như nào rồi.

Mà lúc này, biết được Lâm Hàn đã trở về, còn hẹn bọn họ đi đến ăn liên hoan. Nếu là trước đây, e rằng Triệu Tứ Hải cũng tràn ngập khinh thường, căn bản hoàn toàn không muốn đi đến đó, cho dù có đồng ý đến đó thì cũng là đến tìm Lâm Hàn gây rối, thể hiện sự vượt trội của mình.

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.


Nhưng bây giờ, Triệu Tứ Hải căn bản là không dám không đến, dù sao nếu vì thế mà đắc tội với Lâm Hàn, Dương Duyệt thì có lẽ sẽ chẳng sao cả, bởi vì dù sao Dương Duyệt cũng là chị của Dương Lệ, nhưng Triệu Tứ Hải anh ta thì khó mà nói.

Nghĩ đến đây, Triệu Tứ Hải vội vàng khuyên nhủ: “Bà xã, chúng ta và bọn họ dù sao cũng là người thân, Lâm Hàn hiếm khi mới trở về, chúng ta vẫn là nên đi qua ăn liên hoan một bữa, đừng giận dỗi nữa, sửa soạn một chút rồi đi mau thôi”.

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.


Dương Duyệt nghe thấy vậy, lập tức có hơi bất ngờ nhìn về phía Triệu Tứ Hải, nghĩ sao cũng không thể ngờ được rằng Triệu Tứ Hải lại nói mấy lời như thế.

Nhưng nếu Triệu Tứ Hải cũng đã nói vậy, Dương Cảnh Đào cũng không từ chối, nên vẫn đồng ý.

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.


Rất nhanh, Dương Cảnh Đào, Triệu Tứ Hải và Dương Duyệt đã gặp nhau, cùng nhau lái xe chạy về phía biệt thự núi Vân Mộng của Lâm Hàn.

Trên xe, Triệu Tứ Hải vẫn có chút không yên tâm, chỉ sợ hai người này đến đó lại nói lời gì đắc tội với Lâm Hàn, vậy thì Triệu Tứ Hải anh ta chắc chắn thảm rồi. Nghĩ đến đây, Triệu Tứ Hải vội vàng nói: “Bố, bà xã, hai người có thể đáp ứng một thỉnh cầu của con không?” Cập nhật nhanh nhất trên tamlinh247.com.vn

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.


Dương Duyệt và Dương Cảnh nghe vậy, đều có chút nghi hoặc nhìn về phía Triệu Tứ Hải. Trong khoảng thời gian Triệu Tứ Hải đang gặp khó khăn này, bọn họ cũng hiểu, một mặt hận Triệu Tứ Hải không có năng lực, mặt khác cũng có chút đau lòng cho Triệu Tứ Hải.

Dương Duyệt do dự một chút, vẫn là mềm lòng, gật đầu một cái, nói: “Ông xã, anh nói đi”.

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK