**********
Chương 384: Ở ghép Nghĩ đến đây Dương Cảnh Đào liền lên xe.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Đi theo chiếc GMC của Lâm Hàn, chẳng bao lâu họ đã tới dưới khách sạn Hilton.
"Bà xã à, đến nơi anh ở rồi", Lâm Hàn đi tới cốp xe của Dương Lệ, đem hành lý của cô đều lấy xuống.
Anh nợ em một câu yêu thương!
"Oa, Hilton, khách sạn năm sao!"
Dương Cảnh Đào xuống xe, liếc nhìn khách sạn trước mặt, sau đó đưa mắt nhìn về phía Lâm Hàn:
Anh nợ em một câu yêu thương!
"Tên nhóc con cậu ở Kim Lăng trôi qua cũng thoải mái đó, vậy mà lại ở khách sạn năm sao. Giá phòng một đêm ở đây cũng phải 700 800 tệ đi!"
"Tiểu Lệ ở nhà vất vả làm việc, cậu lại ngày ngày ở khách sạn, đúng là biết hưởng thụ mà! Tiền thuê phòng này không phải là Tiểu Lệ đưa cho cậu đấy chứ!"
Anh nợ em một câu yêu thương!
Trong mắt Dương Cảnh Đào hiện lên vẻ giễu cợt.
Lâm Hàn lười quan tâm tới ông ta, cùng Dương Lệ đi thẳng vào khách sạn.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Dương Cảnh Đào có chút xấu hổ khi bị Lâm Hàn phớt lờ, chỉ có thể đi theo phía sau lên lầu.
Cánh cửa phòng tổng thống mở ra, hai người họ tiến vào.
Anh nợ em một câu yêu thương!
“Bà xã, để hành lý xuống trước, sau này chúng ta sẽ chuyển ra ngoài sống", Lâm Hàn cười nói.
"Ôi trời, ông xã...đây đây là phòng tổng thống đó, trang trí thật là đẹp!"
Anh nợ em một câu yêu thương!
Sau khi vào phòng, Dương Lệ đánh giá căn phòng trước mặt mà sững sờ.
Căn phòng trang trí nguy nga lộng lẫy, phòng họp, phòng làm việc, phòng khách, phòng bếp đều đầy đủ, hoàn toàn giống như một căn nhà.
Anh nợ em một câu yêu thương!
"Ừ, là phòng tổng thống", Lâm Hàn gật đầu.
"Lâm Hàn, cậu vậy mà lại ở phòng tổng thống!",
Anh nợ em một câu yêu thương!
Dương Cảnh Đào chết lặng, ông ta vốn tưởng rằng nơi Lâm Hàn ở chỉ là một căn phòng bình thường của Hilton giá bảy tám trăm tệ một đêm, nhưng không ngờ rằng tên nhóc này lại ở phòng tổng thống!
"Tên bỏ đi này tiền đâu ra để sống trong phòng tổng thống? Tôi thấy một đêm ở phòng này cũng phải hơn mười ngàn tệ đó!”
Anh nợ em một câu yêu thương!
Dương Cảnh Đào nhìn Lâm Hàn với ánh mắt đánh giá, trong lòng vô cùng kinh ngạc, rõ ràng tiền phòng không phải là do Tiểu Lệ chi trả, nếu không cô cũng sẽ không ngạc nhiên đến vậy.
Mặc dù trong lòng vô cùng khó hiểu, nhưng Dương Cảnh Đào cũng không thể bỏ xuống thể diện mà mở miệng hỏi, dứt khoát ngồi xuống sofa.
Anh nợ em một câu yêu thương!
"Hả, đây là cái gì?"
Dương Cảnh Đào nhìn chiếc máy ảnh được đặt trên bàn.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Là chiếc máy ảnh được Tần Liên sử dụng khi livestream.
Về phần Tần Liên, cô cùng Dương Khiết đã ra ngoài để thực hiện buổi livestream ngoài trời, còn Triệu Nhã thì vẫn đang bận rộn với dự án siêu thị Hoa Nhuận.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Ông ta nhìn thấy một số quần áo treo trên ban công, đó là quần áo của phụ nữ.
"Ha ha, Lâm Hàn à, tôi còn tưởng cậu có tiền ở phòng tổng thống! Không ngờ cậu lại ghép phòng với người khác".
Anh nợ em một câu yêu thương!
Dương Cảnh Đào phản ứng lại, kiểu dáng của những bộ quần áo trên ban công đều không giống nhau, rõ ràng là trang phục của một vài người.
“Tên nhãi con cậu thực sự là chết cũng muốn thể diện, lại sống trong phòng tổng thống! Quan trong là lại cùng người khác thuê!", Dương Cảnh Đào liếc xéo Lâm Hàn:
Anh nợ em một câu yêu thương!
“Đúng là chết vì sĩ diện hão! Thực sự tưởng rằng trong túi mình có vài đồng tiền liền trở thành nhân vật cao cấp trong xã hội rồi? Với chút tiền đó có cậu còn muốn ở phòng tổng thống, sớm muộn gì cũng sẽ bị cậu tiêu sạch!”
“Đó là chuyện của tôi, cần ông quan tâm tới sao?”, Lâm Hàn liếc Dương Cảnh Đào một cái.
Anh nợ em một câu yêu thương!
“Thế nào, tôi là bố vợ của cậu, tôi không thể quản sao?”
Dương Cảnh Đào đập bàn, hai mắt trợn trừng.
Anh nợ em một câu yêu thương!
“Ông xã à, phòng tổng thống này giá bao nhiêu một tháng?”, thấy Lâm Hàn và Dương Cảnh Đào dường như sắp cãi nhau, Dương Lệ vội vàng chen lời.
Cô cũng nhìn thấy quần áo phơi trên ban công, trong lòng còn tưởng rằng Lâm Hàn chia tiền thuê nhà với người khác nên mới hỏi giá thuê phòng một tháng,
Anh nợ em một câu yêu thương!
“Hơn 500 ngàn tệ”.
Lâm Hàn hờ hững đáp.
Anh nợ em một câu yêu thương!
“Hơn 500 ngàn tệ! Nhiều như vậy!”, Dương Lệ há hốc miệng.
“Tiểu Lệ, xem con bị dọa sợ thành dáng vẻ gì rồi! Lâm Hàn nói chắc chắn là tiền thuê một tháng, không phải tiền thuê nhà!"
Anh nợ em một câu yêu thương!
Dương Cảnh Đào nói: “Tiền thuê một tháng có lẽ mấy ngàn tệ! Nói không chừng nơi Lâm Hàn này thuê chỉ là một phòng đơn nhỏ mà thôi! Những nơi khác cậu ta không thể đặt chân đến!”
Ánh mắt Dương Lệ chớp động, cũng không nói gì nữa.
Anh nợ em một câu yêu thương!
“Gọi ly cà phê lên đây đi!”
Dương Cảnh Đào nhìn thấy bên cạnh có điện thoại, lập tức gọi điện thoại yêu cầu người phục vụ bưng một ly cà phê lên.
Anh nợ em một câu yêu thương!
“Bà xã, nếu em đã tới rồi thì anh không ở đây nữa, đợi thu dọn hành lý xong chúng ta hãy dọn ra ngoài đi”, Lâm Hàn cười nói với Dương Lệ.
“Chuyển ra ngoài?”, Dương Lệ giật mình:
Anh nợ em một câu yêu thương!
"Chuyển đi đâu? Ông xã, em chỉ tới Kim Lăng vài ngày thôi, sau đó sẽ quay lại làm việc, không cần phải chuyển ra ngoài đâu! Em không hề để ý tới việc ở ghép, phòng chật một chút cũng không sao, chỉ cần có thể ở cùng anh đã là rất tốt rồi!”
“Nếu chuyển ra ngoài thì phải tốn thêm một khoản tiền nữa!"
Anh nợ em một câu yêu thương!
“Sẽ không tốn nhiều tiền đâu”, Lâm Hàn mỉm cười.
“Được… vậy được!”
Anh nợ em một câu yêu thương!
Dương Lệ suy nghĩ một chút, cuối cùng gật đầu.
Chủ yếu cô sợ buổi tối ngủ cùng Lâm Hàn có thể gây ra một vài tiếng động làm phiền tới người khác.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Nghĩ đến đây, trên mặt Dương Lệ thoáng hiện lên một tia ửng hồng.
Khoảng nửa giờ sau, Dương Cảnh Đào nhận được điện thoại của Triệu Tứ Hải, nói rằng sẽ đến đón ông ta.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Dương Cảnh Đào lập tức nói cho anh ta biết số phòng.
Mười phút sau, liền có tiếng gõ cửa vang lên.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Dương Lệ đi tới mở cửa.
Cửa mở, Triệu Tứ Hải và Dương Duyệt đang đứng bên ngoài.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Nhìn thấy cách trang trí của căn phòng bên trong hai người họ đều sửng sốt.
“Tên nhóc Lâm Hàn không phải là ở trong phòng tổng thống này đấy chứ!”, Dương Duyệt nhìn vào trong, ánh mắt đầy ghen tị.
Anh nợ em một câu yêu thương!
So sánh với căn phòng tổng thống này, khách sạn nhỏ bình thường mà họ ở trong hai ngày qua chẳng khác gì rác rưởi trong rác rưởi.
“Lâm Hàn bám được đùi Trần Nam, có thể ở trong phòng tổng thống là điều rất bình thường”, Triệu Tứ Hải nhỏ giọng nói với Dương Duyệt: “Dù sao Trần Nam kia là triệu phú vừa nhấc tay liền có thể lấy ra chín tỷ tệ!”
Anh nợ em một câu yêu thương!
Dương Duyệt gật đầu.
“Chị cả, anh rể cả, hai người mau vào đi!”
Anh nợ em một câu yêu thương!
Nhìn thấy hai người, Dương Lệ cười nói: “Nhà có chút nhỏ, đừng để ý nhé”.
Theo như Dương Lệ thấy, Lâm Hàn đang thuê chung phòng, những gian phòng còn lại đều là của những người khác, nhà tự nhiên là nhỏ.
Anh nợ em một câu yêu thương!
“Ôi chao, Tiểu Lệ, không ngờ em cũng biết cách biết châm chọc người khác rồi, nhà hơi nhỏ, lời này là thế nào!”
Dương Duyệt trợn mắt:
Anh nợ em một câu yêu thương!
“Chị tới đây là để đón bố chúng ta, đón được liền rời đi!”
Cô ta đảo mắt nhìn sang Dương Cảnh Đào- người đang ngồi trên ghế sofa trong phòng khách:
Anh nợ em một câu yêu thương!
“Bố, mau đi thôi!”
“Ừ ừ ừ, bố uống cà phê xong liền đi!”
Anh nợ em một câu yêu thương!
Dương Cảnh Đào một hơi uống cạn ly cà phê trước mặt, có phần miễn cưỡng bước ra ngoài.
Lần đầu tiên tới phòng tổng thống, ông ta còn chưa hưởng thụ đủ, có phần không nỡ rời đi.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Nhưng vừa nghĩ tới đây là phòng Lâm Hàn ở ghép cùng người khác, trong lòng ông ta lại nổi lên một trận xem thường, không do dự nữa mà rời khách sạn cùng với Dương Duyệt cùng Triệu Tứ Hải.
“Chị cả, anh rể cả, uống miếng nước rồi hãy đi!”
Anh nợ em một câu yêu thương!
Dương Lệ kêu theo.
“Ha ha, nước của ông chủ Lâm chồng em, anh chị uống không nổi, dù sao cậu ta cũng là người của Trần Nam, cùng chúng tôi không phải là người của cùng một đẳng cấp!”, tiếng cười lạnh của Dương Duyệt truyền tới.
Anh nợ em một câu yêu thương!
“Hả? Có ý gì?”
Dương Lệ nghe được lời này thì như lọt vào sương mù.
Anh nợ em một câu yêu thương!
“Bà xã, chúng ta đi thôi!”, Lâm Hàn bước ra khỏi phòng sau khi đã thu dọn xong hành lý.
“Đi đâu?”
Anh nợ em một câu yêu thương!
Dương Lệ hiếu kỳ hỏi.
“Mua nhà”.
Anh nợ em một câu yêu thương!
“Mua… mua nhà!”
Dương Lệ há to miệng, tưởng rằng bản thân nghe lầm: “Ông xã, mua nhà làm gì?”
Anh nợ em một câu yêu thương!
“Căn phòng này chật quá, không phải anh vừa nói rồi sao, chúng ta phải chuyển ra ngoài. Không mua phòng trước thì làm sao dọn đi?”
Khuôn mặt Lâm Hàn tràn đầy nghiêm túc.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Anh nợ em một câu yêu thương!
Bạn đang đọc truyện trên Truyện88