Mục lục
Rể Nghèo Thành Tỷ Phú (Truyện FULL)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1038

Cũng vì thế mà Lâm Hàn không muốn những công ty dưới tay ở thành phố Đông Hải và sản nghiệp ở Hoa Đông kinh doanh bất kỳ cái gì liên quan tới vùng xám.

Chỉ là nếu trong thời gian ngắn thì làm buôn bán sản nghiệp trong vùng xám sẽ có rất nhiều lợi nhuận, nhưng không thể mở rộng, vì thế chẳng có lợi ích về lâu dài.

Có điều, kinh doanh hợp pháp lại khác, có lẽ lợi nhuận trước mắt sẽ hơi ít, nhưng sau này có thể mở rộng quy mô nên lợi ích sẽ lớn hơn rất nhiều.

“Phùng Thạch, tôi nói chưa đủ rõ ràng hả? Tôi nói lại lần cuối, tôi không cho phép sản nghiệp dưới tay mình có dính líu gì đến vùng xám hết! Nếu ông còn dám nhắc đến làm ăn trong đấy nữa thì đừng trách tôi không nể tình xử lý cả ông. Sau này, ông cũng khỏi làm việc dưới trướng tôi nữa!”, Lâm Hàn quát.

Bình thường thì Lâm Hàn rất hiếm nổi cáu, gặp vấn đề gì cũng đều bình tĩnh giải quyết nó.

Nhưng lần này, Phùng Thạch thật sự đã khiến anh cảm thấy hơi phiền.

Lúc này, Phùng Thạch cũng lộ ra vẻ mặt sợ hãi, tức thì không dám nói nữa, sợ Lâm Hàn sẽ nổi nóng xử ông ta luôn.

Đừng thấy giờ Phùng Thạch vô cùng nở mày nở mặt mà lầm, ông ta biết rõ mọi thứ mình có đều do Lâm Hàn giúp đỡ mới được như ngày hôm nay. Nếu ông ta đắc tội Lâm Hàn thì chẳng những sẽ mất đi mọi thứ có được, ngay cả tính mạng cũng khó giữ nổi nữa ấy chứ.

“Cậu Lâm ơi, nhưng tôi đã lỡ miệng đồng ý với đối phương, nói là cậu sẽ chịu hợp tác. Đối phương cũng là một ông lớn nữa, vậy, tôi phải làm sao bây giờ?”, Phùng Thạch sợ hãi nhỏ giọng nói.

Lâm Hàn tức giận lườm Phùng Thạch một cái, rốt cuộc cũng hiểu được tại sao mấy ngày nay Phùng Thạch lại to gan như thế, dám nhiều lần đến tìm mình nói chuyện làm ăn đó. Hóa ra là lỡ miệng đồng ý với đối phương, giờ hai bên, ai cũng không dám đắc tội.

Lâm Hàn mới lười để ý nhiều như vậy, dù đối phương có là ông trùm thì anh cũng chẳng sợ. Thế lực mạnh nhất ở Hoa Hạ là quý tộc anh còn không sợ, lần trước còn giành chiến thắng thì những thế lực còn lại sẽ lợi hại đến đâu chứ?

“Đấy là chuyện của ông, chính ông tự giải quyết đi”, Lâm Hàn tức giận nói. Sau đó, anh lên xe, lái vào biệt thự, rồi đóng sầm cổng lại, chẳng có tý gì là định mời Phùng Thạch vào. Giờ anh cũng không muốn nói gì thêm với Phùng Thạch.

Phùng Thạch nhìn cánh cổng bị đóng lại mà có chút bất lực.

Một bên là ông lớn vùng Bắc Đông, một bên là Lâm Hàn – trùm vùng Hoa Đông.

Phùng Thạch càng nghĩ càng cảm thấy không nên đắc tội Lâm Hàn, giờ anh đang tức giận, tốt nhất không nên nhắc tới một chữ nào liên quan tới kinh doanh vùng xám, không thì khó giữ nổi cái mạng nhỏ này.

Còn ông lớn vùng Bắc Đông, ông ta chỉ có thể nghĩ cách dàn hòa.

Phùng Thạch suy nghĩ một lát, đành bất đắc dĩ bấm gọi cho Tạ Kiến Bình.

“Sao rồi? Ông chủ Phùng, khi nào thì chúng ta bắt đầu hợp tác đây?”, Tạ Kiến Bình nhận được điện thoại liền vui vẻ hỏi. Hôm nay, ông ta đã đợi điện thoại của Phùng Thạch cả ngày, chờ ông lớn sau lưng Phùng Thạch đồng ý, rồi bắt tay hợp tác luôn.

“Ngại quá ông Tạ, bên tôi gặp một chút rắc rối, đại ca của tôi tạm thời không muốn hợp tác làm ăn các sản nghiệp trong vùng xám với vùng Bắc Đông các ông, thật là ngại quá”, Phùng Thạch có hơi bất lực nói.

“Cái gì? Không muốn hợp tác? Ý gì đây? Khinh người hả? Vậy mà lại không muốn hợp tác làm ăn sản nghiệp trong vùng xám với tôi? Ông cũng biết, chúng tôi là người của vùng Bắc Đông, các ông…”, Tạ Kiến Bình nghe vậy lập tức nổi giận. Vốn dĩ đã chuẩn bị hợp tác rồi, giờ đột nhiên lại nói câu không hợp tác được, đây chẳng phải đang giỡn mặt ông ta thì là gì?

Kế hoạch bên Bắc Đông đã sắp bắt đầu, bên Tạ Kiến Bình cần phải tiến hành kiếm một lượng lợi nhuận khổng lồ từ vùng xám, không thì cái kế hoạch kia sẽ khó mà thành công được.

“Ngại quá, tạm thời thật sự là không thể hợp tác, xin lỗi ông nhiều lắm”, Phùng Thạch nói xong bèn trực tiếp cúp máy, không dám nói thêm gì đỡ phải chọc đối phương nổi khùng thêm.

Tạ Kiến Bình nhìn điện thoại bị cúp thì khó hiểu, tại sao lại không chịu hợp tác làm ăn kinh doanh vùng xám với ông ta chứ? Bên Bắc Đông bọn họ đã dẫn rất nhiều người đến, hoàn toàn có thực lực để kinh doanh. Ông ta cũng đã chứng kiến thực lực của bên Phùng Thạch, chắc hẳn cũng có sức mạnh để làm mà.

Nhưng giờ lại không chịu làm? Có một đống tiền trước mắt nhưng không chịu đi lượm, đây không phải bị ngu thì là gì?

Lúc này, bên trong một căn phòng họp của quỹ đầu tư Nhân Phàm, Dương Lệ đã nắm rõ được tình hình sơ bộ.

Tổng thể thì không có vấn đề gì, đều làm theo quy tắc, chỉ có mỗi bên Triệu Tứ Hải sau khi cấu kết với Tạ Kiến Bình thì dạo gần đây vùng Bắc Đông mới xảy ra vấn đề.

Sau khi hiểu rõ mọi chuyện, Dương Lệ bèn tuyên bố tan họp để các nhân viên tiếp tục làm việc.

Thoáng chốc, toàn bộ nhân viên đều rời đi, chỉ còn lại một mình Triệu Tứ Hải.

Triệu Tứ Hải nhìn chằm chằm Dương Lệ với vẻ mặt căm hận, nhỏ giọng nói: “Dương Lệ, cô đúng là tàn nhẫn thật đấy, vậy mà lại làm thế với tôi!”

Dương Lệ lại đầy mặt bình tĩnh, lạnh lùng nhìn Triệu Tứ Hải, nhàn nhạt nói: “Tôi đã nhắc nhở anh rồi, chỉ cần anh chịu học hỏi thêm có chút năng lực thì sẽ giúp anh. Nhưng anh biết rõ quy định của quỹ đầu tư Nhân Phàm, lại vẫn cố ý tình làm thế. Vậy anh cũng đừng trách tôi không nể tình”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK