Sáng sớm, Satsuki thức dậy, ngái ngủ vươn vai chào ngày mới. Ồ, nhưng có điều kì lạ là tại sao Tetsuko còn chưa dậy nhỉ? Rõ ràng mọi khi cô ấy còn dạy trước anh mà.
“Này, Tetsuko! Sáng rồi đó, dậy đi thôi! Có biết hôm nay là ngày gì không hả?”-cậu tiến tới giường lay Tetsuko gọi cô dậy.
“Hế! Đã sáng rồi sao? Hôm qua em hồi hộp quá nên mất ngủ, xin lỗi anh…!”-Tetsuko hốt hoảng bừng tỉnh, tay đưa lên dụi dụi mắt.
“Không sao không sao. Đi ngay bây giờ còn kịp!”-cậu nhìn Tetsuko cười trừ.
“Em…đáng cười lắm hả?”-cô rụt rè, ái ngại hỏi Satsuki.
“À không, chỉ là thấy em lạ hơi mọi ngày thôi. Ta cũng nhanh đi ăn thôi nhỉ?”
“Vâng, anh chờ em một chút ạ!”
“Được rồi, vậy anh đợi em!”-cậu ra ngoài trước đứng đợi cô.
Ăn xong, hai người tiến về lâu đài để tham gia thi tuyển. Trên đường đi, Tetsuko có vẻ vẫn còn mệt mỏi. Thấy vậy, Satsuki ngỏ lời.
“Vẫn mệt hả, muốn lên lưng anh không?”-cậu vừa hỏi vừa nháy mắt.
“Được sao ạ? Nhưng như vậy thì phiền lắm!”-cô đỏ mặt trả lời.
“Nếu là em thì anh không thấy phiền đâu nên cứ yên tâm đi!”-Satsuki ngượng ngùng đáp lại. “Sao nào? Thể nào em cũng đang mệt, chút nữa không có sức thì rắc rối lắm đấy!”
“Vâng…vậy phiền anh!”-Tetsuko nở mội nụ cười ngại ngùng rồi đồng ý cho cậu cõng. Cô ngủ ngay trên lưng cậu trên suốt chặng đường tới lâu đài.
Đến lâu đài, hai người được dẫn tới một khu vực thuộc đằng sau lâu đài. Nó khá là rộng và là nơi tập trung của các thí sinh tuyển cử suốt hàng trăm năm nay. Các thí sinh dự thi rất đông, ước tính cũng khoảng ngàn người tấp nập khắp quảng trường. Phía trên có một toà nhà với dãy ban công dài cho các vị giám khảo ngồi đó.
“Này Tetsuko! Em dậy đi, tới rồi đó!”-Satsuki quay mặt lại phía sau lưng, thì thầm gọi Tetsuko dậy.
“Đã tới rồi sao? Cảm ơn anh nhé! Anh có mệt không?”-cô trèo xuống lưng đứng cạnh Satsuki và cảm ơn anh.
“Không có gì đâu, chuyện nhỏ ý mà! Đỡ mệt chưa?”-Satsuki ân cần hỏi thăm.
“Cũng ổn rồi ạ!”-Tetsuko nở một nụ cười tươi đáp lại lời anh.
“Ừm, vậy tốt rồi!”
“Chào tất cả các thí sinh tới dự thi ngày hôm nay!”-Nasaki bước lên phát biểu. Mọi người vỗ tay rôm rả hưởng ứng.
“Như các bạn đã biết, hôm nay là ngày tuyển cử kiếm sĩ diễn ra hai năm một lần nhằm tuyển chọn những người có tố chất để bảo vệ hoà bình cho thế giới này. Để chống lại tà linh, nếu chỉ dựa vào sức của Bát đại thiên tướng của chúng tôi là chưa đủ, chúng tôi cần các bạn. Đúng vậy, lớp trẻ các bạn là tương lai của thế giới này. Ngày nay, nhất là khi lũ tà linh đã có dấu hiệu trở lại sau mấy trăm năm vắng bóng, con người chúng ta không được chùn bước. Chúng ta hãy níu giữ sự sống của riêng chúng ta. Hãy thay đổi vận mệnh của thế giới này. Hỡi những kiếm sĩ dũng cảm.”-mọi người reo hò, hô hào rất nhiệt tình, dường như chí khí đã tăng lên sau những phát biểu rất trang trọng vừa rồi.
“Cảm ơn các bạn đã tiếp nhận nhiệt huyết của tôi. Bây giờ, tôi sẽ phổ biến luật lệ cuộc thi như sau. Các bạn có ba vòng tất cả, trong đó hai vòng đầu là bắt buộc, vòng thứ ba là vòng tự do. Tức là các bạn chỉ cần vượt qua vòng hai là đủ điều kiện trở thành kiếm sĩ hoàng gia. Vòng thứ ba là vòng giao hữu giữa các kiếm sĩ để nhận thưởng, không tham gia cũng được. Mỗi vòng sẽ có cơ chế thi riêng biệt, sẽ luôn có các thiết bị yểm phép để hỗ trợ các bạn khi nguy hiểm vậy nên hãy hết mình thể hiện bản thân. Sau đây, tôi-Phong thánh sĩ Nasaki xin phép nhường lời cho Hoả thánh sĩ Kattori phổ biến luật lệ của vòng thứ nhất.”
“Dài dòng thiệt nhỉ!”-Tetsuko ngao ngán than thở.
“Anh biết là em rất ngóng, nhưng đây là truyền thống rồi, sao mà khác được.”-Satsuki cười trừ an ủi.
“Đành phải vậy thôi chứ biết làm sao giờ.”-cô chỉ biết thở dài bất lực.
“Vâng, chào tất cả các bạn, để các bạn phải đợi lâu rồi. Sau đây, tôi sẽ tóm lược nội dung và luật lệ của vòng một. Các bạn sẽ được đưa đến phía Nam của vương đô. Chắc các bạn cũng biết ở đó có một khu rừng đồi núi được đồn đại có nhiều thú dữ nhỉ?”
“Ế, này Satsuki. Anh xem đó có phải là chỗ ta vẫn hay luyện tập chứ?”-cô nghi ngờ dò hỏi.
“Đúng vậy, không ngờ lại là chỗ đó.”
“Vậy thì quá lợi thế cho ta rồi nhỉ?”-cô háo hức như nắm chắc phần thắng.
“Chưa chắc đâu!”-câu trả lời như một gáo nước lạnh dội vào đầu Tetsuko.
“Chưa…chưa chắc? Ý anh là sao?”-cô ngây ngô thắc mắc.
“Ta mới chỉ luyện tập ở quả đồi đầu khu rừng chứ đã tiến sâu vào đó bao giờ đâu.”
“Ừ nhỉ! Vậy cũng như không rồi!”-cô thở dài thất vọng.
“Đừng lo, ta làm kiếm sĩ để diệt tà linh, mấy con quái đó chẳng là gì cả đâu!”-cậu cố gắng trấn tĩnh Tetsuko. Bạ𝒏 đa𝒏g đọc 𝘁ruyệ𝒏 𝘁ại — 𝑇r𝑈𝘮𝑇ruy ệ𝒏.𝚅𝒏 —
“Mong là vậy!”
“Các bạn sẽ xuất phát vào buổi trưa hôm nay và tiến tới khu trại mà chúng tôi đã dựng sẵn ở cuối khu rừng trước khi trời tối. Chúng tôi sẽ phân phát cho các bạn mỗi người một viên đá dịch chuyển, khi gặp nguy hiểm không thể chống đỡ hoặc thất bại trước bài thi này, hãy niệm thần chú “Khứ hồi” để dịch chuyển nhanh về đây. Viên đá chỉ sử dụng được một lần, làm vỡ sẽ không còn hiệu lực. Vậy nên xin hãy cẩn thận.”
Tất cả mọi người đều được phát một viên đá nhỏ có màu lam trong suốt. Ai nấy đều rất hào hứng tham gia cuộc thi. Xe ngựa xếp hàng dài chở họ tới địa điểm thi. Tới nơi thì cũng đã vừa trưa. Mọi người nhận lệnh rồi xuất phát ngay sau đó. Satsuki và Tetsuko rất rành đường đồi nên đã vào rừng trước. Họ thận trọng vừa bước đi vừa quan sát.
“Anh có thấy đói không?”-đi được một lúc, Tetsuko thấy đói bụng bèn quay ra hỏi Satsuki.
“Ờ, cũng hơi hơi. Tại trưa rồi đói cũng phải thôi, ta đi kiếm cái gì ăn nhé!”-Satsuki gãi đầu trả lời.
“À thì…đừng nói là ta ăn lũ quái rừng ở đây đó nhé!”-Tetsuko cười ngượng dò hỏi Satsuki.
“Tất nhiên rồi, chứ em muốn sao?”-Satsuki ngây ra hỏi lại Tetsuko.
“Hể? Anh đùa phải không?”
“Này, đừng nói là em chưa ăn thịt quái thú bao giờ nhé!”-Satsuki bật cười thành tiếng.
“À thì…là vậy đấy!”-Tetsuko xấu hổ, quay mặt đi thừa nhận sự thật.
“Vậy thì hôm nay em sẽ được trải nghiệm thôi! Nó ngon lắm đấy, đi nào!”-Satsuki hào hứng rảo bước nhanh.
“Anh đã từng ăn rồi hả?”-Tetsuko ngạc nhiên hỏi.
“Ăn suốt luôn ý chứ! Hồi nhỏ anh vẫn thường luyện kiếm trong rừng mà, còn ngủ ở đó thường xuyên luôn. Cuộc sống khi đó mới hoang dã làm sao!”
“Ồ nghe hay nhỉ!”
“Haha thú vị lắm đấy!”
Đi được một đoạn, Satsuki đột nhiên dừng lại, đưa tay ra hiệu cho Tetsuko cẩn thận.
“Có chuyện gì vậy?”-Tetsuko thắc mắc nghiêng đầu hỏi.
“Bữa trưa của chúng ta chứ còn gì nữa!”-Satsuki hào hứng trả lời, hai mắt sáng lên như tím thấy kho báu.
“Đâu, em thấy gì đâu?”-cô ngoảnh đầu nhìn tứ phía nhưng vẫn chưa thấy gì.
“Ngốc ạ, em hãy tập trung và cảm nhận đi, là lợn tai to đấy”
“Lợn tai to? Em chưa nghe bao giờ.”-cô đưa tay lên cằm suy nghĩ.
“Tất nhiên rồi, vì nó chỉ có ở khu rừng này thôi, đặc sản luôn đấy, nó khó bắt lắm!”
“Ồ, vậy luôn sao, em muốn ăn thử!”-cô háo hức không thể nhịn được nữa.
“Nó ở ngay trước chúng ta khoảng năm mươi sáu mươi mét, đi nhẹ thôi nhé loài này rất thính.”
“Hehe chuyện đó anh khỏi cần lo, anh quên em dùng Ám nguyên tố sao.”-cô đấm tay vào ngực tự hào. “Xem đây!”
Tetsuko hoá bóng rồi tóm chân lôi Satsuki xuống cùng.
“Này, em làm anh giật mình đấy!”-Satsuki kinh ngạc nhìn Tetsuko.
“Hihi bất ngờ chưa, giờ chúng ta đang ở dạng bóng, coi như tàng hình luôn.”-cô che miệng cười khúc khích.
Hai người tiến đến chỗ con lợn mà không gây ra tiếng động nào rồi bất ngờ lao lên kết liễu nó trong giây lát. Hai người đem nó đi nướng, mùi hương thơm phức lan toả khắp không gian kích thích cái bụng đói của hai người. Nướng xong, hai người bắt đầu ăn.
“Chúc cả nhà ngon miệng!”
“Ồ, nó ngon thật đấy anh Satsuki!”-Tetsuko vừa ăn vừa không thể kìm nổi cảm xúc. Nó vừa lạ vừa thơm ngon thật à một trải nghiệm thú vị.
“Ồ, vậy sao? Thế mà lúc đầu có người còn vội chê cơ đấy!”-Satsuki cười đùa.
“Nè nè, anh xấu tính lắm đấy, cứ trêu em hoài.”-cô quay mặt đi phùng má bĩu môi làm nũng.
Satsuki trông thấy Tetsuko thật là dễ thương trong hình hài đó. Cứ như một đứa trẻ ngây thơ vậy.
“Thôi mà, anh xin lỗi mà.”
“Hứ, không thèm nói chuyện với anh nữa!”-cô vẫn tiếp tục làm tới.
“Thôi, cho anh xin lỗi đi mà. Sau kì thi anh mua quà cho em coi như đền bù, chịu không?”-cậu năn nỉ dỗ dành.
“Thật chứ! Được rồi tha cho anh đó!”-cô quay mặt lại rồi cười.
Trời ạ, Tetsuko cười tươi quá, Satsuki biết cưỡng sao đây, cậu cứ ngắm mãi ngơ cả người.
“Anh…sao vậy? Bộ em có gì là lắm hả?”-thấy Satsuki nhìn mình lâu như vậy, cô vội thắc mắc.
“À…không, không có gì, ta đi tiếp thôi!”-cậu bèn lái qua chuyện khác.
“Rõ ràng là có gì mà! Anh cứ nói đi, em có gì bất ổn sao?”
“Không có gì mà, thật đấy!”
“Haizz, được rồi!”
Bây giờ cũng đã là đầu giờ chiều, còn khoảng năm giờ đồng hồ nữa là cuộc thi kết thúc. Hai người vẫn đang trên hành trình tìm đến trại.
Một lúc sau đó, một cơn gió mạnh thổi qua đủ khiến con người ta rợn tóc gáy, một màn chướng khí dày đặc bao trùm cả khu rừng…..