• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau ba ngày đi xe ngựa, vượt qua rừng núi hiểm trở, Satsuki và Kattori cũng đã tới được núi Poluto. Ngôi làng nằm xung quanh dưới chân núi. Họ hít thật sâu rồi thở ra trước khi bước chân vào làng, thật hồi hộp làm sao. Vào đến làng, trước mắt họ là cảnh tượng khá xa lạ. Những ngôi nhà thưa thớt, không san sát nhau như ở các ngôi làng hay thành thị mà họ thường thấy. Những người dân nhìn thấy hai người thì dồn sự chú ý về phía họ mà bàn tán xôn xao.

“Chắc lại tới đây tìm Nhật Kim Lan rồi!”-một người dân gần đó than thở.

“Chào hai vị, tôi là Yui-trưởng làng Poluto này, không biết có việc gì mà các vị lại tìm tới ngôi làng hẻo lánh này?”-một bà lão bước ra trước mặt hai người và chào hỏi.

“Chào bà, cháu là Kattori, còn cậu đây là Satsuki, chúng cháu tới đây để tìm hoa Nhật Kim Lan nhằm chữa trị cho bạn của cậu ấy!”-Kattori nhanh nhảu đáp lại rồi đưa ra lí do.

“Vậy thì không có đâu, nó chỉ là câu truyện truyền thuyết, mời hai vị về cho!”-bà lão bỗng nhiên trở nặng giọng, mặt mày xầm xuống.

“Dẫu biết là vậy, nhưng chúng cháu vẫn sẽ tìm, bạn cháu đang chờ đợi cháu, cháu không thể bỏ cuộc!”-Satsuki tay nắm chặt, mặt quả quyết nói rõ.

“Tùy các vị thôi, miễn đừng làm ảnh hưởng tới ngôi làng này là được.”-bà lão đành quay đi để mặc lại hai người.

“Vâng, cảm ơn bà!”-cậu nói thật to.

“Vậy là ta không được chào đón nhỉ?!”-Kattori thở dài rầu rĩ.

“Không sao đâu, miễn ta không bị tẩy chay là được!”-cậu cố gắng trấn an.

Hai người tiếp tục đi để dò tìm thông tin nhưng chỉ nhận lại câu trả lời rằng loài hoa ấy chỉ có trong truyền thuyết. Trong khi họ đã bất lực và nản chí, có một giọng nói rất quen thuộc vang lên.

“Này, cháu có phải là Satsuki không?”-một ông lão chạy tới chỗ cậu vơi khuôn mặt niềm nở.

Ồ, ra là ông lão lái xe ngựa mà cậu và Tetsuko từng thuê trở tới vương đô kia mà. Ông lão trông đã khá hơn nhiều so với trước đây, đến nỗi Satsuki phải nhìn mãi mới nhận ra.

“Dạ…ông là…?”-cậu ngập ngừng hỏi lại để xác nhận.

“Ôi trời! Mới một tháng không gặp mà đã quên ta rồi sao?”-ông cười trừ trêu cậu.

“Dạ! Không biết ông có phải là ông lão lái xe ngựa…không nhỉ?”-cậu gãi gãi đầu ngượng ngùng hỏi.

“Ồ, ta tưởng cháu quên ta rồi chứ? Thế cậu đây là…?”-mặt ông lão bỗng nhiên mừng rỡ rồi bỗng nhiên quay sang nhìn Kattori.

“Cháu là Kattori, Hoả thánh sĩ của vương quốc và là bạn đồng hành của Satsuki trong chuyến này!”-không để ông thắc mắc lâu, Kattori hăng hái giới thiệu.

“Chà không ngờ ta lại được gặp Bát đại thiên tướng cơ đấy, thật là có phúc!”-ông đưa tay lên vuốt râu gật gật đầu.

“Thế bà lão đã khoẻ chưa ạ, vơi cả hôm nay ông không lái xe nữa sao?”-Satsuki thắc mắc hỏi.

“Bà khoẻ rồi, nhờ số tiền của cháu mà bà ấy được chữa khỏi, bọn ta cũng dư dả để sống nên không cân đi làm nữa. Bà ấy mong gặp hai đứa lắm đấy! À, thế Tetsuko đâu rồi?”-ông chợt nhớ ra rồi ngơ ngác hỏi.

“Cô ấy…đang bất tỉnh ạ! Vậy nên bọn cháu mới tới đây tìm hoa Nhật Kim Lan”-Satsuki cúi mặt kể lể.

“Ôi trời!”-ông ngạc nhiên thốt lên.

“Ông có biết gì về loài hoa ấy không?”-cậu tiện thể hỏi ông lão.

“Ta…không biết”-ông ngập ngừng trả lời.

“Vậy à, coi như vô vọng rồi!”-ánh mắt cậu rũ xuống tuyệt vọng, buông hơi thở dài.

“Chết tiệt, cơ hội trả ơn ân nhân ngay trước mắt mà cũng không làm được, chỉ tại cái luật lệ khắt khe của làng”-ông lão áy náy nghĩ thầm.

“Không sao mà, truyền thuyết chưa chắc đã có thật nhưng cũng không phải là không có. Hay là thế này đi, nhà của ta thì chật quá không có chỗ cho hai cháu ở, ta có quen một gia đình rất thân thiện, ta coi họ như những đứa con nuôi vậy. Hai cháu cứ ở tạm nhà họ, rồi từ từ tìm Nhật Kim Lan cũng được, biết đâu đấy!”-ông lão cười mỉm khuyên hai người.

“Cảm ơn ông, ông vừa mới gieo thêm hi vọng cho cháu đấy!”-sắc mặt cậu thay đổi, tự tin trở lại.

“Ta làm như vậy là quá ít cho cháu rồi!”-ông quay mặt đi thở dài.

“Không đâu ạ, cảm ơn ông rất nhiều, nhất định cháu sẽ tìm ra cho ông thấy!”-cậu vui vẻ quả quyết.

“Khổ thân thằng bé, nếu nó mà biết được sự thật thì sao nhỉ? Mình có được tha thứ không? Loài hoa ấy…có thật!”-ông lão nhìn bóng lưng cậu đi trước mà nghĩ ngợi không thôi.

Ông dẫn hai người về gặp bà trước rồi mới qua nhà kia. Chủ nhà là một người đàn bà goá phụ sống với đứa con gái. Chồng cô ấy đã hi sinh khi chống trả lũ người làm loạn muốn tới đây để san phẳng ngọn núi, tìm Nhật Kim Lan.

“Tới nơi rồi, là chỗ này!”-ông lão ra hiệu cho tất cả dừng chân lại, ở trước mặt họ là một ngôi nhà nhỏ giản dị, nhưng lại mang vẻ đẹp tao nhã, tuyệt diệu của thiên nhiên, hoà hợp với khung cảnh.

“Ngôi nhà trông rất yên bình nhỉ? Cỏ cây, hoa lá, thật sự rất thơ mộng.”-Satsuki nhắm mắt cảm nhận trong tiếng gió rì rào, tiếng lá cây xào xạc đều đêu bên tai.

“Đúng thật, nó mang đậm chất quê hương!”-Kattori cũng đồng tình.

“Rồi, rồi! Thư thái đủ rồi đấy, ta vào trong thôi!”-ông lão phá tan bầu không khí, như lôi hai người từ cõi trên mây trở về thực tại.

Bước vào nhà, ông lão đã giới thiệu chủ nhà với hai người. Người phụ nữ tên là Egatsu Hanamichi. Ông kể hết mọi chuyện cho cô nghe. Rồi cô cũng đồng ý cho Satsuki và Kattori trọ nhờ. Đúng lúc này, cô con gái của cô Hanamichi đi kiếm củi về, bước vào nhà thấy người lạ, cô bé đành khó chịu thắc mắc.

“Ông, mẹ con về rồi ạ! Vậy, họ là ai kia?”-cô bé đưa ánh mắt về phía họ mà lườm.

“Này, Elie-chan, con đừng có vô lễ vậy, họ là ân nhân của ông đấy!”-Cô Hanamichi nhắc nhở nhẹ con gái.

“Con không quan tâm, người ngoài ai cũng vậy cả thôi, tham lam bất chấp mọi điều xấu xa.”-cô bé đặt gánh củi xuống góc nhà.

“Họ sẽ ở đây một thời gian ngắn, liệu cháu có thể chiếu cố không?”-ông lão ấm giọng hỏi cô bé.

“Anh là Satsuki, đây là ngài Kattori, từ giờ mong được em chiếu cố!”-Satsuki cũng vội đưa tay ra chào hỏi.

“Ở lại sao? Sao cũng được, nhưng con sẽ không gặp mặt họ trong suốt quá trình họ ở đây đâu, làm gì thì nhanh lên rồi về đi! Ông, mẹ con xin phép!”-cô bé bực dọc chạy lên trên tầng không ngoảnh đầu lại.

“Này, Elie-chan con… Xin lỗi hai vị, con bé còn ám ảnh về cái chết của cha nó.”-cô Hanamichi quay người lại lúng túng nói.

“Không sao! Cháu hiểu mà!”-Satsuki thấy đồng cảm với cô bé, vì tương đương hoàn cảnh chăng?

“Haizz, những ngày sau sẽ rất khó khăn đấy!”-Kattori nhắc nhẹ Satsuki.

“Tôi biết rồi!”

“Vậy ta đi về nhé! Chào hai cậu!”-ông lão vẫy tay ra về.

“Vâng, chào ông, cho chúng cháu gủi lời hỏi thăm đến bà nhé!”-Kattori và Satsuki chạy ra tiễn ông lão về.

“Tôi đã sắp sếp phòng cho hai người, hai người có thể ở chung phòng của chồng tôi!”-cô Hanamichi chạy ra thông báo cho hai người.

“Vâng, cảm ơn cô, từ giờ mong được cô giúp đỡ!”-họ đáp lễ cảm tạ tấm lòng của người goá phụ.

Vậy là hai người đã thành công tới được địa điểm được đồn đại là nơi có hoa Nhật Kim Lan. Cuộc hành trình của hai người sẽ gặp khó khăn nào đây? Liệu họ có tìm được loài hoa ấy hay Satsuki sẽ phải bất lực đứng nhìn Tetsuko chết dần chết mòn? Cùng đón chờ nhé!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK