• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thế rồi lại hai ngày nữa trôi qua, cuối cùng Satsuki cũng đã về lại được ngôi làng thân thương của mình. Đi trên con đường dẫn vào làng, cảm giác như bao kỉ niệm ùa về nặng trĩu trên từng bước chân hồi hộp của cậu. Làn gió khẽ đưa hương qua từng ngôi nhà, từng tán cây dừa cao vời vợi. Mùi hương mặn nồng của biển, tanh nồng của cá hoà lẫn vào nhau làm trào dâng từng cảm xúc nhớ nhung trong từng giọt lệ. Ôi cậu nhớ quê quá, làng chài Kanato yêu dấu! Trong làng có vẻ khá vắng, giờ này chắc mọi người đi đánh cá hết rồi. Lũ trẻ con đang đùa nghịch trong làng thấy bóng dáng người đi tới định chạy lại chào hỏi. Khi nhìn rõ rồi mới bất ngờ reo lên.

“A! Anh Satsuki về làng! Anh Satsuki về làng rồi mọi người ơi!”-chúng hét to lên báo hiệu cho những người còn ở lại làng.

Mọi người háo hức chạy ra xem thế nào, hầu hết đều là phụ nữ vì đàn ông đi đánh cá hết rồi. Chắc còn mỗi trưởng làng là người đàn ông đang ở lại làng nếu không tính lũ trẻ con. Người làng thấy cậu thì bất ngờ lắm, vội bỏ hết công việc dang dở trong nhà, ngoài chợ chạy ra vây lấy chàng thanh niên đã lâu chưa về. Một vài người đã chạy đi gọi trưởng làng tới.

“Ôi chà! Satsuki, sao cháu về làng mà không báo trước?”

“Ôi dào, chị cứ nói thế, nó về là mừng rồi. Nào! Đi vào làng đi, trưởng làng mong cháu lắm đấy!”

“Vâng! Cảm ơn các bác, các cô đã chào đón cháu!”-cậu cúi người bày tỏ.

“Ấy! Cháu không phải khách sáo thế đâu!”-một người gần đó đỡ cậu đứng thẳng lên.

“Thế ngài trưởng làng sao rồi ạ? Sức khoẻ thế nào?”-cậu thành khẩn hỏi.

Nói tới đây, mọi người đều quay mặt đi, như có cái gì đó chặn đứng trong cổ họng họ nghẹn ứ không thể nói ra được vậy. Satsuki thấy vậy thì cũng hiểu ra vấn đề mà vội thay đổi sắc mặt.

“Chẳng lẽ…ông ấy có chuyện gì sao?”-Satsuki ấp úng dò hỏi.

“Ai bảo là ta có chuyện? Lão già này còn khỏe lắm ấy nhé! Chưa chết vội được đâu mà lo.”

Satsuki ngỡ ngàng nhìn về phía phát ra giọng nói ồm ồm quen thuộc. Ngài trưởng làng đang lụ khụ chống gậy tiến tới chỗ cậu. Mặc dù căn bệnh làm ông mệt mỏi đến nỗi phải hai người đỡ ông đi nhưng ông vẫn cứ làm bộ tươi cười cho Satsuki khỏi lo.

“Ông…cháu về rồi! Nhìn ông còn khoẻ mà cháu thấy vui quá!”-cậu rơm rớm nước mắt vui mừng.

“Phải phải, cháu ngoan của ta đã về! Có mệt mấy cũng khoẻ hẳn ngay thôi. Mấy cái chị này cứ làm sao thế hả, vui lên đi chứ làm bộ như kiểu tôi sắp chết đến nơi vậy!”-trưởng làng cười nói với Satsuki rồi bất ngờ quay ra hắng giọng quát những người phụ nữ kia như thể không muốn họ che giấu việc gì đó vậy.

“Ông à, ông có ổn không vậy?”-nhìn thấy trưởng làng phản ứng gay gắt vậy, cậu bắt đầu thấy lo lắng.

“Ta ổn mà! Cháu không cần lo cho ta! Quan trọng là cháu đã về… KHỤ…KHỤ…!”-ông đang nói dở thì bỗng dưng cơn ho kéo tới trông rất khổ sở.

Satsuki thấy vậy thì nháo nhào vội đỡ ông, vỗ nhẹ vào lưng ông vài phát.

“Ông à! Ông không sao chứ! Ông bị bệnh gì thế, đã lâu chưa?”-Satsuki cuống cuồng tra hỏi.

“Ta đã nói cháu không cần phải lo mà. Bệnh vặt thôi!”-trưởng làng vẫn cứ xua tay che dấu, nhưng hành động đó không làm cho Satsuki bớt lo mà càng khiến cậu cảm thấy bất an trong lòng.

Okita và trưởng làng đã nuôi nấng và dạy dỗ cậu từ nhỏ. Nếu như Okita đóng vai trò là một người cha thì trưởng làng chẳng khác nào là người ông yêu quý của cậu cả. Cho dù không cùng dòng máu nhưng cậu vẫn rất trọng tình nghĩa. Thấy ông ngậm ngùi chịu đau đớn bệnh tật, lòng cậu cũng nao nao chẳng yên.

“Ông à…”-cậu cất tiếng định nói gì đó thì dừng lại.

“Thôi nào, cháu đã về rồi thì sao lại không đi thăm mộ của Okita nhỉ. Chắc cậu ta nhớ cháu lắm đấy!”-trưởng làng vội ngắt lời chuyển chủ đề, rồi quay người đi trước.

Mọi người thấy thế cũng cúi mặt đi theo, dường như không ai định cho cậu biết về tình hình của trưởng làng cả. Satsuki chỉ đành rời việc “tra hỏi” lại mà lặng lẽ đi theo.

Đến mộ của Okita, Satsuki cắm một nén nhang, chắp tay khấn vái. Trưởng làng đứng đó cũng nghiêm trang làm theo. Đứng trước mộ của người cha nuôi, giờ đây cậu có thể tự hào khoe chiến tích của mình trong hai tháng rời làng vừa qua. Một cảm giác thật sự thoải mái khi lời thề vẫn đang đi đúng “quỹ đạo” của nó.

“Này Okita! Cậu hãy nhìn đi! Satsuki nó đã trở về đây thăm làng, để thắp cho cậu một nén nhang. Hãy hiện hồn về đây mà xem nó trưởng thành thế nào!”-trưởng xúc động không kìm được nước mắt.

“Cha à! Con đã về. Trong suốt hai tháng qua con vẫn không quên lời thề của mình. Con vẫn luôn nghe theo những lời cha dạy. Mặc dù hành trình còn gian nan, nhưng mong cha hãy phù hộ cho con được bình an để thực hiện sứ mệnh cao cả này!”

Rồi Satsuki tiến lại gần hơn, quỳ xuống bên mộ cha tuôn dòng lệ nghẹn ngào.

“Cha à! Cha vẫn luôn dõi theo con phải không? Trong suốt hành trình vừa qua, con đã làm quen được với rất nhiều người! Họ đều là những người bạn rất tốt. Như cha đã từng nói rằng có bạn bè là điều tuyệt vời. Bây giờ con mới được thấy. Nhất định chúng con sẽ sát cánh bên nhau chiến đấu giữ vững lời thề này. Con hứa đấy! Mong cha hãy phù hộ cho con. Tạm biệt, cha!”-rồi cậu dứt khoát đứng lên, lau đi giọt lệ hoen mi rồi mỉm cười rạng rỡ.

“Thế nhé, Okita! Tạm biệt cậu!”-trưởng làng cũng nói lời từ biệt trước mộ của người kiếm sĩ đã khuất rồi quay người rời đi.

Satsuki rảo bước về ngôi nhà năm xưa của cậu và Okita. Vừa đi cậu vừa liếc nhìn xung quanh trông nét mặt tỏ vẻ vui mừng.

“Cháu sao vậy, cứ cười mãi!”-trưởng làng đi bên cạnh thấy vậy thì cũng ấm giọng hỏi.

“Không có gì ạ! Chỉ là thấy ngôi làng vẫn quen thuộc như xưa thôi!”-Satsuki quay đầu lại nhìn ông rồi mỉm cười trả lời.

“Cháu trưởng thành thật rồi nhỉ?”

“Dạ?”

“Người ta vẫn thường nói con người trưởng thành là khi đi xa mà biết nhớ nhà. Thấy cháu như vậy mà ta thấy mừng thầm.”-ông nở nụ cười phúc hậu thoả mãn.

Satsuki trông thấy vậy thì cũng mỉm cười theo. Cậu ngước nhìn lên bầu trời quang đãng đôi mắt vui vẻ dõi theo từng áng mây trôi. Được trở về quê hương đúng là thời khắc yên bình nhất của đời người.

Ngôi nhà của hai cha con Satsuki ở gân bìa rừng nhỏ cuối ngôi làng. Từ khi Okita mất rồi cậu rời làng, mái ấm nhỏ nhắn này vẫn được dân làng lui tới sửa sang và quét dọn để chờ cậu trở về bất cứ lúc nào. Bước vào sân, vẫn là thảm cỏ xanh mát và trải rộng trước nhà. Những cái cây cao cao hai bên rì rào trong gió như chào đón chủ nhân chở về. Vào đến mái hiên, cậu có cảm giác ấm áp lạ thường. Bao nhiêu kỉ niệm tuổi thơ lại ùa về dưới căn nhà nhỏ cùng với người cha và thanh kiếm gỗ. Cái cây cao nhất ở ngoài sân vẫn còn in hằn những vết do Satsuki chém lúc luyện tập. Thật sự là hồi ức khó quên. Mở cửa đi vào trong, căn nhà không mấy xa hoa nhưng vẫn đầy đủ đồ dùng cần thiết. Hơn nữa lại được trang trí rất giản dị và tỉ mỉ. Từ phòng này đến phòng nọ, vẫn chẳng đổi khác từ ngày cậu đi. Trưởng làng ở lại với cậu một lúc rồi ra về.

Lúc này không biết làm gì thì bỗng chợt nghe thấy tiếng chim hót líu lo rộn ràng ở bìa rừng.

“Chà! Lâu lắm rồi mình chưa đi vào đó!”-nói rồi, Satsuki nhanh chóng chạy đi.

Khu rừng im ắng đến lạ thường khác với vẻ ồn ào ngày xưa. Có lẽ là do khi luyện tập ở đây cậu đã đánh hết quái thú ở đó rồi chăng mà giờ chỉ thấy mỗi tiếng chim hót, tiếng lá cây xào xạc và cả tiếng gió nhẹ lướt trên những thảm cỏ xanh tươi mơn mởn. Cậu chạy tới thảm cỏ khi xưa vẫn hay nằm ngủ lại trong rừng rồi đặt lưng xuống nằm một cách thảnh thơi. Đã lâu lắm rồi Satsuki chưa có được cảm giác thư giãn như thế này. Những âm thanh khi nãy bây giờ cậu lại cảm nhận được rõ ràng hơn, chúng như một bản hòa ca của mẹ thiên nhiên đưa cậu vào giấc ngủ êm đềm.

Đánh một giấc đến tối thì cậu mới tỉnh dậy. Đầu óc còn đang mơ mơ màng màng thì nghe thấy tiếng í ới trong làng vọng đến. Có lẽ đang tìm cậu rồi.

“Được rồi! Về thôi, mọi người đang đợi mình!”

Satsuki chạy thật nhanh theo lối mòn trở về làng. Đúng là mọi người đang tìm cậu thật rồi. Họ gọi to đến nỗi cậu còn nghe rõ được họ đang nói gì. Không để mọi người chờ lâu, cậu chạy xuống và hô to lên:

“Mọi người! Cháu ở đây, không cần tìm nữa đâu!”-Satsuki vẫy hai tay hô hào.

“Chà, thằng bé này, mới về làng đã làm cho người ta bắng nhắng hết cả lên!”-một người đàn ông tỏ vẻ dận dỗi tiến đến chỗ cậu nói.

Giờ này thì có lẽ tất cả những người đàn ông đi đánh cá ngoài khơi đã trở về rồi. Lại còn nghe tin Satsuki trở về nên trong lòng họ rất háo hức mong chờ. Vậy mà cậu lại chơi trò chốn tím khiến họ thót cả tim.

“Dạ! Cháu xin lỗi!”-cậu gãi đầu, cúi mặt ngượng nghịu.

“Thôi không sao! Mau về làng rồi chúng ta cùng mở tiệc. Trưởng làng đang mong cháu lắm đấy! Đêm nay không say không về!”

Dứt lời mọi người hò reo vui sướng, ai nấy đều chạy như bay về ngôi nhà của trưởng làng. Tối hôm đó là bữa tiệc chào đón Satsuki trở về. Xung quanh đầy ắp tiếng cười của những người dân chài khắc khổ. Vậy là cậu lại được đắm mình trong không khí vui tươi và sung túc của ngôi làng thân yêu, thứ mà cậu đã dường như lãng quên từ lâu. Satsuki ngước nhìn lên bầu trời nhấp nháy đầy những ánh sao rồi mỉm cười vô thức, mắt cậu đăm chiêu như suy nghĩ gì đó.

“Tetsuko, anh về làng rồi! Còn em thì sao? Mọi chuyện có suôn sẻ không? Ngôi làng đã hồi phục kể từ ngày hôm đó chưa? Chà! Phải nói là anh nhớ em rất nhiều, đến nỗi sốt cả ruột rồi đây này!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK