Một lát sau, cánh cổng liên kết dần mở ra. Sau đó, người ta thấy Satsuki khom người bước ra, trên lưng cõng theo Tetsuko cười nói rất vui vẻ. Elie thấy vậy thì mừng thầm, cuối cùng sau bao lần “gán ghép”, hai người họ đã đến bên nhau.
“Hê! Trông như thế này thì chắc là thành công rồi ha, Satsuki-oniichan?”-Elie nghiêng đầu cười, ánh mắt long lanh chờ đợi câu trả lời.
“Thành công? Đừng có nói chuyện mọi người để cho riêng chúng tôi vào là có ý định từ đầu đấy nhé!”-Tetsuko phùng má, nhíu mày.
“Ấy, chị đừng có giận. Đây chẳng phải là điều tốt sao?”
“Đúng vậy, đúng vậy! Thể nào mà em chả chấp nhận anh rồi!”-Satsuki quay mặt lại mỉm cười vui sướng.
“Thôi kệ vậy, chuyện lỡ mất rồi thì đành phải yêu anh chàng ngốc nghếch này thôi!”-cô dùng giọng điệu dẹo dặt châm biếm Satsuki.
“Haizz, nha đầu này có ý gì đây?”-cậu quay đầu ra sau lưng, trừng mắt nhìn Tetsuko.
“Hả, anh dám bật em, cho chết nè!”-Tetsuko đưa tay đánh túi bụi lên đầu cậu làm nũng.
“E hèm! Anh chị à, ở đây còn có nhiều người nữa đấy. Khéo khi trưa nay không cần ăn cơm nữa đâu, no lắm rồi!”-Elie hắng giọng nhắc nhở.
Hai người giật mình đưa mắt ra nhìn phía trước thấy mọi người đang ái ngại nhìn theo, một số người thì đứng rụt về phía sau che mắt đi. Đứng trong không khí như vậy, hai con người ngượng ngùng bất lực nhìn theo mà chẳng biết nói gì.
“Thôi nào, chúng ta về làng thôi! Phiền hai người đừng tiết lộ chuyện này ra bên ngoài là được!”-trưởng làng Yui xoay người đi trước, dân làng cũng theo sau, để lại hai người còn sững sờ đứng đó.
“Này hai anh chị, mau lên đi chứ bị bỏ lại bây giờ!”-Elie đang chạy đuổi theo mẹ, nhận thấy hai người vẫn còn đó thì quay người lại nhắc nhở.
“Ờ, đi ngay đây!”-Satsuki giật mình lê chân bước.
“Khoan đã, cho em xuống được không?”-Tetsuko bất ngờ đề nghị khiến cậu cảm thấy khó hiểu.
“Sao vậy? Không muốn anh cõng à?”
“Không phải, ở đây đông người, hai ta làm vậy không đúng lắm!”
Cảm thấy lời Tetsuko nói cũng có lí, cậu cúi thấp người cho cô nàng tụt xuống. Đôi trẻ đan chặt tay nhau trên đường về nhưng có lẽ cảm xúc dâng trào đến nỗi nghẹn ngào quá chăng, họ chẳng nói được câu nào với nhau cả. Đây đều là trải nghiệm yêu đương đầu tiên trong cuộc đời của cả hai người, họ không biết làm gì hơn ngoài việc cứ quấn lấy nhau như vậy cả. Tetsuko và Satsuki ở lại làng khoảng một tuần, sau đó thì quyết định trở về vương đô.
“Anh chị định về luôn sao? Ở lại với em thêm mấy hôm nữa đi mà!”-Elie nũng nịu cố níu kéo.
“Xin lỗi nhé, anh chị không thể cứ làm phiền mọi người mãi được, mục đích tới đây đã được thực hiện rồi! Cảm ơn vì tất cả!”-Tetsuko tiến tới xoa đầu Elie từ biệt.
“Những ngày qua thật sự rất vui vẻ. Nhưng nếu ở lại lâu quá sẽ không tiện. Sẽ có một ngày bọn anh trở lại. Thế nhé!”-Satsuki cũng tiếp lời dỗ dành cô bé.
“Vậy hả! Tiếc nhỉ.”-cô bé cúi đầu buồn rầu, giọng run run như sắp khóc đến nơi.
“Vậy hai đứa đi luôn à? Để ta tiễn các cháu một đoạn!”-trưởng làng Yui thay mặt dân làng tiễn hai người.
“Tạm biệt!”-dân làng ai nấy cũng cười nhưng mặt cũng thoang thoáng buồn, đưa tay cao vẫy chào.
Trưởng làng Yui tiễn hai người ra cổng làng thì dừng lại, nhìn theo bóng lưng hai người rời đi mà thở dài.
“Đúng là tuổi trẻ! Thật là một thời hoài niệm!”
Sau một ngày đi đường rừng, họ lại ngồi trên chuyến xe ngựa trở về vương đô. Lần trở về này thật đặc biệt. Ít ra thì đây là lần đầu tiên họ ở riêng với nhau kể từ sau khi tỏ tình ở vườn địa đàng, một cảm xúc khó mà tả nổi. Ở bên nhau lúc này đúng thật là căng thẳng. Họ không thể tự tin thể hiện tình cảm của mình như Ichiro và Chisato nên không khí lúc này khá là yên tĩnh, chỉ nắm tay, nắm tay thôi.
“Không biết ngôi nhà của chúng ta đã xây xong chưa ha?”-Satsuki bỗng nghĩ ra cái cớ để nói chuyện, vội nhắc đến ngôi nhà đang xây ở khu rừng vương đô.
“Nói đến đây em mới nhớ có một số câu em muốn hỏi anh.”-Tetsuko lại gần, úp mặt vào ngực Satsuki khiến cậu bối rối đỏ mặt.
“Có…có chuyện gì?”-cậu ấp úng hỏi.
“Tất cả mọi chuyện từ tỏ tình đến xây căn nhà cho riêng hai ta, phải chăng anh đã tính trước phải không?”-Tetsuko gượng cười hỏi, trong lời nói chan chứa niềm hạnh phúc.
Satsuki lúc này vòng tay ra ôm chặt Tetsuko vào lòng, dụi cằm vào đầu cô, hôn lên trán cô một cái.
“Phải! Nếu như chúng ta thiếu một gia đình thật sự, ta có thể cho nhau một mái ấm, của riêng chúng ta.”-Satsuki bình tĩnh thật lòng trả lời.
Câu nói không thể khiến Tetsuko hạnh phúc hơn, cô vòng tay qua cổ Satsuki trao cậu một nụ hôn.
“Nhớ đấy nhé! Đã hứa phải giữ lấy lời.”
“Ừ, vậy nên em không được say đắm anh chàng nào khác ngoài anh đâu đấy!”-Satsuki dí dỏm ấn nhẹ ngón tay vào trán cô cười đùa.
“Câu đó phải dành cho anh mới đúng, tên ngốc ạ!”-Tetsuko cau mày nũng nịu.
“E hèm, hai người có thể bớt tán tỉnh nhau được không?”
Tiếng của người lái xe ngựa vọng vào khiến hai người giật mình xấu hổ mà tách nhau ra. Từ này đến giờ, họ hoàn toàn coi người lái xe như người vô hình vậy. Không, có lẽ họ thật sự coi thế giới này chỉ có mình họ rồi, những người đang yêu thật khó hiểu.
Hai ngày đi xe ngựa cuối cùng cũng đến vương đô. Lại là không khí tấp nập, ồn ào và náo nhiệt ngày nào đã một tuần xa cách.
“Dễ chịu quá, ngồi xe ngựa đúng là ngộp muốn chết!”-Satsuki vừa xuỗng xe đã vươn vai cười khổ.
“Đúng là dễ chịu thật, ngồi mãi chân tay khó chịu quá!”-Tetsuko gật đầu đồng ý.
“Rồi! Đi đến khu rừng xem nhà của chúng ta nào!”
Satsuki hào hứng nắm lấy tay Tetsuko khi cô còn đang ngơ ngác, rồi chạy vụt đi qua con phố quen thuộc, xuyên qua những dãy nhà san sát. Họ chạy đến ngoại ô, nơi có khu rừng ngày nào hay tới đó luyện tập. Nhưng vừa tới nới thì khỏi nói. Căn nhà vẫn chứa được xây xong, Kattori ở đó đang mệt nhọc quản thúc.
“Chào ngài Kattori! Căn nhà của chúng tôi chưa xong sao?”-Satsuki tiến lại gần rồi lên tiếng hỏi.
“Chào buổi sáng thưa ngài!”-Tetsuko cũng lễ phép chào.
“Chào, hai người đi chơi về rồi à! Ồ còn cầm tay nhau, chắc là thành đôi rồi nhỉ?”-ông quay lại đùa cợt.
“Ờ, cứ cho là vậy đi! Tôi nghe nói thợ của vương đô rất chuyên nghiệp, có thể xây lâu đài trong ba tháng. Thế mà tại sao cái ngôi nhà nhỏ của chúng tôi một tuần chưa xong vậy?”
“Haizz, cậu nghĩ gì khi bảo chúng tôi xây một cái nhà ở giữa khu rừng cho cậu trong một tuần thế? Địa hình thì gồ ghề hiểm trở, xung quanh toàn quái vật với quái thú không bị phá đám mới là lạ. Tôi còn phải tới để canh gác thì cậu hiểu vấn đề luôn rồi đấy nhóc ạ!”-Kattori thở dài kể lể.
“Ồ, ra vậy à?”-Tetsuko ở cạnh cũng hiểu nỗi lòng của những người thợ. Có lẽ yêu cầu của họ hơi khó khăn mất rồi.
“Haizz, thế chúng ta làm gì giờ? Nhà trọ chúng ta đã thanh toán hết rồi, lại phải đi thuê sao?”-Satsuki chán nản than thân.
“Vậy à? Em đang nghĩ rằng đây cũng là dịp tốt để quay về thăm làng. Cũng lâu lắm rồi chưa về không biết mọi người ra sao rồi nữa.”-Tetsuko hớn hở đưa ra ý kiến.
“Ế, không được đâu! Anh không muốn xa em!”-Satsuki làm nũng níu kéo.
“Em hiểu cảm giác anh bây giờ. Nhưng mà anh cũng phải về thăm làng chứ! Biết đâu mọi người cũng đang mong thì sao?”
“Thôi được rồi! Nhưng anh vẫn có cảm giác không an tâm khi để em một mình như vậy!”-cậu bày tỏ mối lo ngại trong lòng.
“Không sao đâu mà, em có phải trẻ con đâu! Sẽ không sao đâu.”
“Nhưng làm sao mà anh có thể tin em được cơ chứ?”
Trong lúc Satsuki đang càu nhàu, Tetsuko vội ôm lấy cổ cậu, đặt lên môi một nụ hôn khiến cậu có cảm giác thoả mãn.
“Hứ! Chỉ được thế là nhanh! Được rồi, cho em đi, nhớ phải cẩn thận!”
“E hèm! Tôi còn ở đây mà cô cậu dám giở trò chim chuột, được lắm!”-Kattori hắng giọng lên tiếng.
“Rồi rồi, chúng tôi xin lỗi! Từ giờ chúng tôi sẽ không làm việc này trước mặt những người ế như ngài nữa, được chưa!”-Satsuki quay lại đáp trả một cách giễu cợt.
“Ế như ngài? Cậu chán sống rồi phải không?”-bị người khác đụng đến nỗi đau, Kattori nổi cơn tam bành, Tetsuko phải cố gắng lắm mới khuyên ngăn được hai người.
Rồi sau đó, Satsuki và Tetsuko mỗi người một xe trở về thăm quê, đôi trẻ tạm thời rời xa nhau…