Mọi chuyện đang đùa phải không? Từ Cơ lại xuất hiện và trở thành đồng nghiệp cùng chung công ty, chưa kể là cùng chung một team.
Ngọc Trúc ngồi một mình một bàn tại phòng ăn, cô nuốt không nổi, chuyện vừa xảy ra trên đó, là một điều mà cô nghĩ không bao giờ có khả năng xảy ra nhất. Và bây giờ cô đang ở đây để tổng hợp lại.
Cô chia tay bạn trai cũ rồi lấy chồng. Chồng cô cùng làm chung công ty chưa kể anh ấy là trưởng phòng kinh doanh được bao nhiêu phụ nữ mến mộ. Mặc dù là vợ chồng nhưng cả hai lại giữ bí mật. Và bây giờ tên bạn trai đó lại trở thành đồng nghiệp của cô và hắn là người duy nhất biết cô đã kết hôn. Chuyện này là bí mật, lỡ đâu hắn đi bép xép về chuyện này thì tất cả mọi người đều biết rồi lúc đó anh sẽ thất vọng về cô vì đã không giữ được bí mật mà anh giao.
Nghĩ tới đó thôi mà cô đã muốn nhức đầu rồi.
Tuấn Quốc từ phía cửa trông thấy cô đang tâm trạng bối rối, anh định bỏ rơi Minh Lâm đang đi cùng để tới chỗ cô trò chuyện nhưng anh sững người. Tên bạn trai cũ của cô xuất hiện và ngồi xuống bên cạnh cô một cách rất tự nhiên. Anh chợt nhận ra rằng mình chưa có tư cách để đến chỗ cô và hỏi thăm một cách thân thiết.
Nhưng anh vẫn chọn một chỗ cách đó không xa để ngồi và nghe thử xem hai người đó nói cái gì. Minh Lâm mải mê nói chuyện đến khi quay lại thì không thấy anh đâu.
Hắn gọi hai ly cà phê và hai phần sandwich, đưa tới chỗ bàn mà anh đang ngồi. “Này sao cậu không gọi tôi.” Minh Lâm tức tối cầm sandwich lên ăn.
Tuấn Quốc vẫn không quan tâm đến sự tức tối của hắn, cố gắng để nghe trộm rằng hai người kia đang nói gì. Nếu để mọi người thấy trưởng phòng kinh doanh Tuấn Quốc đang lén lút nghe trộm cuộc đối thoại của ai đó thì hình tượng trong lòng họ sẽ vỡ mất.
Từ Cơ, bạn trai cũ của Ngọc Trúc ngồi xuống bên cạnh cô. Ngọc Trúc ngước lên liền hoảng hốt, cô không muốn hắn ở đây, cô không muốn nhìn thấy hắn.
“Anh làm gì ở đây?”
“Sao em lại tỏ ra khó chịu với anh vậy?” Từ Cơ tỏ vẻ vô tội nhìn cô bằng đôi mắt long lanh.
“Chính là vì tôi không muốn nhìn thấy anh đấy hiểu chưa?” Ngọc Trúc thẳng thừng, cô kéo ly trà sữa về phía mình, không muốn tiếp xúc gần với hắn.
Từ Cơ lại làm vẻ tổn thương. Làm ơn đi suốt bốn năm quen nhau cô đã quá quen với sự giả dối này rồi, anh làm vậy rồi cho ai coi.
“Tại sao vậy? Dù gì thì chúng ta cũng từng quen nhau, thời gian là bốn năm lận đó, chẳng lẽ chia tay rồi em lại vô tình như vậy à?” Từ Cơ thất vọng vì thái độ của cô, tổn thương sâu sắc. “Với lại em đã kết hôn rồi kia mà.”
“Im lặng đi..bộ anh muốn cho cả công ty này đều biết à?” Ngọc Trúc quýnh lên, cô ra hiệu nói nhỏ lại. Từ Cơ nhìn cô khó hiểu nhưng thái độ của cô đã nói ra tất cả.
“Em chưa nói với ai về việc em đã kết hôn à?” Từ Cơ lên giọng, Ngọc Trúc lại như muốn đập hắn bất tỉnh ngay lập tức.
Cô ráng bình tĩnh lại và nói với âm lượng vừa đủ. “Là vì tôi vừa mới chia tay với anh, rồi lại kết hôn ngay sau đó. Rồi mọi người sẽ nghĩ tôi như thế nào đây?”
Dù là chồng cô đề nghị nhưng cô cũng đồng ý nên cô không thể lôi anh ra được. Thay vào đó cô nên nói ra suy nghĩ của mình thì hơn.
“Vậy là vẫn chưa có ai trong công ty này biết em đã kết hôn ngoại trừ anh.”
“Phải.” Ngọc Trúc gật đầu, cô vẫn chưa thể tha thứ cho tên đểu cán này được.
Đúng lúc đó mọi người vừa vào phòng ăn, thấy Ngọc Trúc và Từ Cơ đang ngồi cạnh nhau.
“Oh..hai người đã nhanh chóng làm quen với nhau rồi à?” Hữu Đăng đi đến ngồi xuống bên cạnh Từ Cơ, những người còn lại cũng ngồi xung quanh bàn.
“À..thật ra tôi đang chào hỏi với Trúc vì lúc nảy chưa có cơ hội.” Từ Cơ cười nói với mọi người.
Tuấn Quốc nghe thì hiện một cục ức chế. Lại còn dám gọi tên thân mật của vợ anh.
"Cách đây không lâu, em ấy đã chia tay bạn trai nên tâm trạng có rối rối chút thôi.” Ái Thi ngồi bên cạnh cô nói đỡ. “Chứ thật ra không phải em ấy khó gần gì đâu.”
Cô nhìn Ái Thi kiểu: Ai mượn chị nói ra vậy?
“Không có gì đâu.” Từ Cơ lắc đầu. “Vậy có nghĩa là bây giờ Trúc đang độc thân à.”
Không! Cô ấy có chồng rồi. Là tôi này.
Nội tâm anh gào ghét.
“Phải đấy. Sao vậy? Vừa gặp đã muốn yêu rồi à?” Ái Thi cười nhếch miệng. Nhìn thẳng vào Từ Cơ.
“Em cũng không biết nữa. Chỉ là vừa gặp đã có cảm giác thân quen.” Từ Cơ vừa nói vừa gãi đầu ra vẻ ngây thơ hiền lành ai gặp cũng mến. Ngọc Trúc thì chán ghét với bộ mặt giả vờ của hắn.
Cạch.
Một tiếng đập từ ly xuống cái bàn ở vị trí của Tuấn Quốc, tất cả mọi người đều giật mình nhưng không biết tiếng động từ đâu. Chỉ có duy nhất một mình Minh Lâm là biết thủ phạm của tiếng động lớn vừa rồi là của ai.
Ngọc Trúc đứng dậy, nhìn Từ Cơ nói thẳng thừng. “Hiện tại tôi không muốn yêu đương với bất cứ ai khác nữa. Lặp lại quá khứ ngu xuẩn của bản thân không phải là quá khờ hay sao? Ai muốn yêu đương thì yêu đương tùy thích, riêng tôi thì không bao giờ.”
Nói rồi cô bỏ đi. Để lại một Từ Cơ xấu hổ trước mặt mọi người, một Tuấn Quốc hài lòng với phản ứng và hành động của vợ, một Minh Lâm khó hiểu vì vừa rồi thấy anh còn đang tức giận mà sao bây giờ lại cười. Và cuối cùng là nét khó xử của mọi người xung quanh.
Tuấn Quốc đứng dậy đi theo hướng của Ngọc Trúc, Minh Lâm chính thức bị bỏ lại vì phải xử lý hai ly cà phê và hai cái sandwich. Quyền rủa cậu Tuấn Quốc.
Anh đi theo phía sau cô, nhanh tay kéo cô ra phía góc khuất, ép sát cô vào tường.
“Anh..” Cô còn chưa kịp mở miệng. Anh đã cúi xuống hôn cô rồi.
Tim cô đập liên hồi, bất ngờ vì được hôn, lại còn ở công ty nữa, lỡ có ai đó thấy thì sao.
Anh hôn cô nhẹ nhàng, nhấp từng chút một như muốn thưởng thức hương vị trên môi cô. Ngọt ngào và kích thích. Cả người cô run lên vì sự dịu dàng của anh, anh kéo eo cô sát vào mình tiếp tục công việc. Lúc này cô đã muốn ngã xuống rồi.
“Tình huống vừa rồi, em làm tốt lắm. Anh đang muốn thưởng cho em thật nhiều.” Tuấn Quốc thả cô ra, tay vẫn nắm lấy eo cô không có ý định buông.
“Anh..anh thấy rồi ạ?” Ngọc Trúc lén nhìn anh.
Tuấn Quốc hôn lên tóc, lên trán yêu thương. Khuôn mặt cô bây giờ không khác gì quả cà chua.
“Em không biết tại sao anh ta lại ở đây. Họ chỉ nói rằng anh ta sẽ vào công ty làm việc, chung team với em.” Ngọc Trúc giải thích, cô không muốn anh hiểu lầm gì hết. Lỡ anh giận thì phải làm sao đây.
“Anh biết..em không cần lo anh sẽ hiểu lầm.” Tuấn Quốc an ủi cô, nhưng thấy cô vẫn lo lắng. Anh chợt nhớ ra một chuyện có thể sẽ làm cô ngưng suy nghĩ về chuyện vừa rồi. “Anh có đặt một thứ..nhờ em chiều nay nhận đơn giúp anh. Tiện thể hãy kiểm tra bên trong luôn nhé.”
Ngọc Trúc nghe tới đó liền đồng ý, Tuấn Quốc bật cười xoa đầu cô, nói thêm vài câu, trước khi quay lại anh hôn cô thêm một cái nữa rồi trở về với công việc.
Tối đến, cô nhận được hàng được gửi tới, người giao hàng thấy cô liền cười tủm tỉm làm cô khó hiểu. Đi vào phòng khách, cô gỡ ra xem. Mắt cô trợn to khi thấy sản phẩm bên trong. Là..là ba con sói !!!!!!!
Anh…anh…như thế này là quấy rối đóoooo.
Ngọc Trúc ngồi một mình một bàn tại phòng ăn, cô nuốt không nổi, chuyện vừa xảy ra trên đó, là một điều mà cô nghĩ không bao giờ có khả năng xảy ra nhất. Và bây giờ cô đang ở đây để tổng hợp lại.
Cô chia tay bạn trai cũ rồi lấy chồng. Chồng cô cùng làm chung công ty chưa kể anh ấy là trưởng phòng kinh doanh được bao nhiêu phụ nữ mến mộ. Mặc dù là vợ chồng nhưng cả hai lại giữ bí mật. Và bây giờ tên bạn trai đó lại trở thành đồng nghiệp của cô và hắn là người duy nhất biết cô đã kết hôn. Chuyện này là bí mật, lỡ đâu hắn đi bép xép về chuyện này thì tất cả mọi người đều biết rồi lúc đó anh sẽ thất vọng về cô vì đã không giữ được bí mật mà anh giao.
Nghĩ tới đó thôi mà cô đã muốn nhức đầu rồi.
Tuấn Quốc từ phía cửa trông thấy cô đang tâm trạng bối rối, anh định bỏ rơi Minh Lâm đang đi cùng để tới chỗ cô trò chuyện nhưng anh sững người. Tên bạn trai cũ của cô xuất hiện và ngồi xuống bên cạnh cô một cách rất tự nhiên. Anh chợt nhận ra rằng mình chưa có tư cách để đến chỗ cô và hỏi thăm một cách thân thiết.
Nhưng anh vẫn chọn một chỗ cách đó không xa để ngồi và nghe thử xem hai người đó nói cái gì. Minh Lâm mải mê nói chuyện đến khi quay lại thì không thấy anh đâu.
Hắn gọi hai ly cà phê và hai phần sandwich, đưa tới chỗ bàn mà anh đang ngồi. “Này sao cậu không gọi tôi.” Minh Lâm tức tối cầm sandwich lên ăn.
Tuấn Quốc vẫn không quan tâm đến sự tức tối của hắn, cố gắng để nghe trộm rằng hai người kia đang nói gì. Nếu để mọi người thấy trưởng phòng kinh doanh Tuấn Quốc đang lén lút nghe trộm cuộc đối thoại của ai đó thì hình tượng trong lòng họ sẽ vỡ mất.
Từ Cơ, bạn trai cũ của Ngọc Trúc ngồi xuống bên cạnh cô. Ngọc Trúc ngước lên liền hoảng hốt, cô không muốn hắn ở đây, cô không muốn nhìn thấy hắn.
“Anh làm gì ở đây?”
“Sao em lại tỏ ra khó chịu với anh vậy?” Từ Cơ tỏ vẻ vô tội nhìn cô bằng đôi mắt long lanh.
“Chính là vì tôi không muốn nhìn thấy anh đấy hiểu chưa?” Ngọc Trúc thẳng thừng, cô kéo ly trà sữa về phía mình, không muốn tiếp xúc gần với hắn.
Từ Cơ lại làm vẻ tổn thương. Làm ơn đi suốt bốn năm quen nhau cô đã quá quen với sự giả dối này rồi, anh làm vậy rồi cho ai coi.
“Tại sao vậy? Dù gì thì chúng ta cũng từng quen nhau, thời gian là bốn năm lận đó, chẳng lẽ chia tay rồi em lại vô tình như vậy à?” Từ Cơ thất vọng vì thái độ của cô, tổn thương sâu sắc. “Với lại em đã kết hôn rồi kia mà.”
“Im lặng đi..bộ anh muốn cho cả công ty này đều biết à?” Ngọc Trúc quýnh lên, cô ra hiệu nói nhỏ lại. Từ Cơ nhìn cô khó hiểu nhưng thái độ của cô đã nói ra tất cả.
“Em chưa nói với ai về việc em đã kết hôn à?” Từ Cơ lên giọng, Ngọc Trúc lại như muốn đập hắn bất tỉnh ngay lập tức.
Cô ráng bình tĩnh lại và nói với âm lượng vừa đủ. “Là vì tôi vừa mới chia tay với anh, rồi lại kết hôn ngay sau đó. Rồi mọi người sẽ nghĩ tôi như thế nào đây?”
Dù là chồng cô đề nghị nhưng cô cũng đồng ý nên cô không thể lôi anh ra được. Thay vào đó cô nên nói ra suy nghĩ của mình thì hơn.
“Vậy là vẫn chưa có ai trong công ty này biết em đã kết hôn ngoại trừ anh.”
“Phải.” Ngọc Trúc gật đầu, cô vẫn chưa thể tha thứ cho tên đểu cán này được.
Đúng lúc đó mọi người vừa vào phòng ăn, thấy Ngọc Trúc và Từ Cơ đang ngồi cạnh nhau.
“Oh..hai người đã nhanh chóng làm quen với nhau rồi à?” Hữu Đăng đi đến ngồi xuống bên cạnh Từ Cơ, những người còn lại cũng ngồi xung quanh bàn.
“À..thật ra tôi đang chào hỏi với Trúc vì lúc nảy chưa có cơ hội.” Từ Cơ cười nói với mọi người.
Tuấn Quốc nghe thì hiện một cục ức chế. Lại còn dám gọi tên thân mật của vợ anh.
"Cách đây không lâu, em ấy đã chia tay bạn trai nên tâm trạng có rối rối chút thôi.” Ái Thi ngồi bên cạnh cô nói đỡ. “Chứ thật ra không phải em ấy khó gần gì đâu.”
Cô nhìn Ái Thi kiểu: Ai mượn chị nói ra vậy?
“Không có gì đâu.” Từ Cơ lắc đầu. “Vậy có nghĩa là bây giờ Trúc đang độc thân à.”
Không! Cô ấy có chồng rồi. Là tôi này.
Nội tâm anh gào ghét.
“Phải đấy. Sao vậy? Vừa gặp đã muốn yêu rồi à?” Ái Thi cười nhếch miệng. Nhìn thẳng vào Từ Cơ.
“Em cũng không biết nữa. Chỉ là vừa gặp đã có cảm giác thân quen.” Từ Cơ vừa nói vừa gãi đầu ra vẻ ngây thơ hiền lành ai gặp cũng mến. Ngọc Trúc thì chán ghét với bộ mặt giả vờ của hắn.
Cạch.
Một tiếng đập từ ly xuống cái bàn ở vị trí của Tuấn Quốc, tất cả mọi người đều giật mình nhưng không biết tiếng động từ đâu. Chỉ có duy nhất một mình Minh Lâm là biết thủ phạm của tiếng động lớn vừa rồi là của ai.
Ngọc Trúc đứng dậy, nhìn Từ Cơ nói thẳng thừng. “Hiện tại tôi không muốn yêu đương với bất cứ ai khác nữa. Lặp lại quá khứ ngu xuẩn của bản thân không phải là quá khờ hay sao? Ai muốn yêu đương thì yêu đương tùy thích, riêng tôi thì không bao giờ.”
Nói rồi cô bỏ đi. Để lại một Từ Cơ xấu hổ trước mặt mọi người, một Tuấn Quốc hài lòng với phản ứng và hành động của vợ, một Minh Lâm khó hiểu vì vừa rồi thấy anh còn đang tức giận mà sao bây giờ lại cười. Và cuối cùng là nét khó xử của mọi người xung quanh.
Tuấn Quốc đứng dậy đi theo hướng của Ngọc Trúc, Minh Lâm chính thức bị bỏ lại vì phải xử lý hai ly cà phê và hai cái sandwich. Quyền rủa cậu Tuấn Quốc.
Anh đi theo phía sau cô, nhanh tay kéo cô ra phía góc khuất, ép sát cô vào tường.
“Anh..” Cô còn chưa kịp mở miệng. Anh đã cúi xuống hôn cô rồi.
Tim cô đập liên hồi, bất ngờ vì được hôn, lại còn ở công ty nữa, lỡ có ai đó thấy thì sao.
Anh hôn cô nhẹ nhàng, nhấp từng chút một như muốn thưởng thức hương vị trên môi cô. Ngọt ngào và kích thích. Cả người cô run lên vì sự dịu dàng của anh, anh kéo eo cô sát vào mình tiếp tục công việc. Lúc này cô đã muốn ngã xuống rồi.
“Tình huống vừa rồi, em làm tốt lắm. Anh đang muốn thưởng cho em thật nhiều.” Tuấn Quốc thả cô ra, tay vẫn nắm lấy eo cô không có ý định buông.
“Anh..anh thấy rồi ạ?” Ngọc Trúc lén nhìn anh.
Tuấn Quốc hôn lên tóc, lên trán yêu thương. Khuôn mặt cô bây giờ không khác gì quả cà chua.
“Em không biết tại sao anh ta lại ở đây. Họ chỉ nói rằng anh ta sẽ vào công ty làm việc, chung team với em.” Ngọc Trúc giải thích, cô không muốn anh hiểu lầm gì hết. Lỡ anh giận thì phải làm sao đây.
“Anh biết..em không cần lo anh sẽ hiểu lầm.” Tuấn Quốc an ủi cô, nhưng thấy cô vẫn lo lắng. Anh chợt nhớ ra một chuyện có thể sẽ làm cô ngưng suy nghĩ về chuyện vừa rồi. “Anh có đặt một thứ..nhờ em chiều nay nhận đơn giúp anh. Tiện thể hãy kiểm tra bên trong luôn nhé.”
Ngọc Trúc nghe tới đó liền đồng ý, Tuấn Quốc bật cười xoa đầu cô, nói thêm vài câu, trước khi quay lại anh hôn cô thêm một cái nữa rồi trở về với công việc.
Tối đến, cô nhận được hàng được gửi tới, người giao hàng thấy cô liền cười tủm tỉm làm cô khó hiểu. Đi vào phòng khách, cô gỡ ra xem. Mắt cô trợn to khi thấy sản phẩm bên trong. Là..là ba con sói !!!!!!!
Anh…anh…như thế này là quấy rối đóoooo.