Sau ngày chính thức cô trở thành người hầu riêng cho đại gia, ngay đầu tiên khi vừa bước chân qua phòng của anh, cô đã bị anh tra hỏi.
“Chỗ bánh tôi cho em có ngon không?”
Vừa câu đầu tiên đã bị anh hỏi đúng trọng điểm, cô lén nhìn qua chỗ khác trả lời anh.
“R-rất ngon ạ..xin cảm ơn đại thiếu gia.”
Vừa nhìn anh đã biết là cô đang nói dối, cũng không thể khai gian với mình. Anh cũng không muốn ép cô nhưng nghĩ lại chọc ghẹo một chút cũng không tồi.
“Đúng như tôi nghĩ em sẽ thích, nó có vị ngọt của xoài đúng không?”
“Dạ phải.” Ngọc Trúc gật đầu, liền thấy Tuấn Quốc bật cười. Cô khó hiểu. “Sao vậy ạ?”
Chuyện gì vậy?
“Không có gì.”
Tuấn Quốc cười vì vị ngọt của bánh không phải là của xoài mà là của dâu và có một chút hương vị chua chua.
Kể từ ngày hôm đó, anh đi đâu cô đều đi theo, trừ những lúc anh ra ngoài bàn công việc. Cô ở nhà chuẩn bị những thứ cần thiết để phòng khi anh trở về nếu cần, và mỗi lần anh về đều cầm thêm một hộp bánh để tặng cho cô.
Ban đầu cô còn ra sức từ chối nhưng cuối cùng đã bị anh hăm dọa. Anh nói nếu không nhận anh sẽ kêu phu nhân đuổi việc cô.
Đáng sợ. Thật đáng sợ.
Mỗi lần anh mua tuy là một hộp nhưng lượng bánh bên trong rất nhiều nên cô đều chia với thư ký của anh. Biết được chuyện này Tuấn Quốc đã quyết định sau này sẽ mua ít lại.
Làm việc cho đại thiếu gia khoảng chừng hai tháng, tiếp xúc với nhau gần như chiếm toàn bộ thời gian trong ngày. Ít hay nhiều cô nghĩ bản thân mình đã có tình cảm với anh. Nhưng cô biết thân phận mình thấp kém nên không dám nói ra. Chỉ có thể lợi dụng hoàn cảnh mà ở bên cạnh.
Buổi chiều, cô ngồi bên cạnh Tuấn Quốc trong sân vườn, đây là do anh ép buộc cô, anh liên tục đẩy những chiếc bánh có trên khay sang đĩa cho cô, kêu cô thưởng thức.
Được một lúc thì đằng sau xuất hiện một bóng đen cao lớn.
“Anh hai.”
Giọng nói lớn làm cả anh và cô giật mình, hai người nhìn người vừa phát ra tiếng nói.
Một thanh niên mặc vét đi tới, Ngọc Trúc không biết người đó là ai nhưng Tuấn Quốc nhìn một cái đã nhận ra, con trai út trong nhà, là em trai út của anh, từ khi còn nhỏ đã sống ở Pháp với ông bà nội cho đến bây giờ đã là 18 năm, đã đến tuổi trưởng thành nên nó trở về để phụ công việc trong gia đình.
“Từ Cơ, về khi nào vậy?”
“Mới được 1 tiếng thôi. Em đi kiếm anh nhưng không thấy, hỏi người làm mới biết là anh đang ở ngoài này.” Từ Cơ cười cười, quay qua thấy Ngọc Trúc đang hiển nhiên ngồi chung một bàn với anh mình. “Vậy vị tiểu thư này là..”
“Đây là..”
“Xin chào thiếu gia, tôi là Ngọc Trúc, là người hầu riêng của đại thiếu gia.”
Từ Cơ cau mày, nhìn từ trên xuống dưới Ngọc Trúc, đánh giá cô. Lắc đầu như không thể tin được.
“Anh hai, từ trước đến giờ em luôn nghĩ anh là người có mắt nhìn người, cả tính cách lẫn ngoại hình, nhưng người này thì..no..no..”
Từ Cơ nhận xét về cô. Ngọc Trúc cúi đầu xuống không dám nói gì. Tuấn Quốc nhìn thấy người của mình bị nói như thế, đặc biệt là người do đích thân mình chọn, anh không hài lòng liền lên tiếng.
“Hình như ở bên đó em đã có một cuộc sống rất tốt, phải không?”
Như bị mắng khi còn bé, Từ Cơ khúm núm không dám hó hé, liền im bặt không nói gì nữa.
Tuấn Quốc đứng dậy, tâm trạng đã bị phá rối, anh còn không còn muốn ở đây nữa, liền kêu Ngọc Trúc đi theo mình. Từ Cơ đứng đó nhìn Tuấn Quốc trong tội lỗi, ngay từ khi còn bé, nó đã luôn ngưỡng mộ anh hai mình. Khi ở bên Châu Âu, nó rất vui mỗi lần anh hai qua thăm nó, anh luôn là mẫu người mà nó muốn trở thành trong tương lai.
Ngọc Trúc đi sau Tuấn Quốc trở về phòng. Anh quay lại nhìn thái độ của cô, lúc nảy bị nói như thế chắc hẳn cô vẫn còn giữ trong lòng, ai ngờ Ngọc Trúc lại rất bình thường, một điều mà Tuấn Quốc khá sốc.
“Em không sao chứ?”
Tuấn Quốc hỏi thăm. Ngọc Trúc ngẩn người, nhìn anh khó hiểu. “Tôi không sao ạ. Có chuyện gì hay sao ạ?”
“Không..không có gì.” Tuấn Quốc gãi đầu, anh không biết phải nói gì. Nhưng cũng sợ rằng cô sẽ để ý đến những lời lúc nảy của Từ Cơ. “Những lời nói lúc nảy của Từ Cơ, em đừng để ý tới, thằng bé vẫn còn nhỏ, chưa biết nói năng cho phải phép.”
“Tôi không sao đâu ạ.” Ngọc Trúc lắc đầu. Cô nhìn anh và nói. “Nếu không còn chuyện gì, tôi xin phép rời đi để làm việc tiếp ạ.”
“Ừ..em đi đi.” Tuấn Quốc gật đầu cho phép cô đi. Ngọc Trúc cúi chào anh đi ra ngoài.
Thay vì buồn phiền vì những lời nói lúc nảy của Từ Cơ thì cô đã quen với những lời nói tệ hơn nhiều. Trước đây một ngày những người kia không nói cô cả trăm lần thì họ không thể ăn ngon cơm và ngủ ngon giấc. Nên cô đã quá quen thuộc.
Nhưng cô có vui một chút vì được Tuấn Quốc hỏi thăm. Cô đỏ mặt tự trấn an trái tim đang muốn nảy khỏi lồng ngực.
Những ngày sau, Ngọc Trúc ngoài việc bên cạnh chuẩn bị nhiều thứ cần thiết cho Tuấn Quốc, cô còn phải tiếp luôn cả thiếu gia Từ Cơ. Nó đi theo Ngọc Trúc để xin lỗi, khi nhận được sự tha lỗi của cô thì nó bắt đầu theo sau cô để tìm hiểu xem anh hai nó tại sao lại chọn cô để trở thành người hầu riêng của anh.
Tiếp xúc vài ngày nó mới dần hiểu và nắm được chút ít thông tin, cô gần như đảm đang trong rất nhiều chuyện, từ chuyện của anh hai đến các chuyện nhỏ trong nhà mà những người kia đùn đẩy cho cô, không những vậy cô còn hoàn thành rất tốt, có lần nó được nếm thử món canh gà mà cô nấu cho Tuấn Quốc, mùi vị rất lạ, nhưng lại rất ngon.
“Anh hai, anh kiếm được Ngọc Trúc ở đâu vậy?”
“Hửm?”
Từ Cơ ngồi cùng với Tuấn Quốc bên ngoài sân sau dùng trà chiều. Lúc này Ngọc Trúc đang bên trong nhà theo quản gia trưởng học làm nhiều món.
“Sao vậy? Muốn phá gì người ta nữa à?” Tuấn Quốc nhướn mắt, anh nhìn qua Từ Cơ đang chăm chú nhìn mình.
“Không phải..chỉ là em thấy cô ấy thật khác với những người còn lại. Thú thật em cũng muốn có cô ấy ở bên cạnh em.”
Từ Cơ bày tỏ, gãi gãi đầu ngại ngùng. Tuấn Quốc giật giật con mắt. Sợ rằng bản thân vừa mới nghe nhầm.
“Không thể.” Tuấn Quốc dập tắt hy vọng của Từ Cơ, mặt nó đần ra, không thể nào tin được lời anh vừa nói.
Từ nhỏ đến lớn có bao giờ anh từ chối lời đề nghị của nó đâu, nói đúng hơn là anh luôn chấp nhận lời yêu cầu của nó, dù nó vô lý như thế nào.
Vậy mà bây giờ..chỉ vì một cô hầu..
“Không dễ dàng gì mà có thể tìm được một người tâm lý, giỏi giang như cô ấy nên đừng mơ mà anh trao cô ấy cho em.”
Như một lời phán quyết, Tuấn Quốc chắc nịch với quyết định của mình, nhìn Từ Cơ nở nụ cười đắc thắng.
Từ Cơ đỏ mặt, bị quê nên không nói gì nữa. Tiếp tục với ly trà chiều của mình nhưng trong lòng vẫn không phục vì vẫn chưa có được thứ mình muốn.
“Chỗ bánh tôi cho em có ngon không?”
Vừa câu đầu tiên đã bị anh hỏi đúng trọng điểm, cô lén nhìn qua chỗ khác trả lời anh.
“R-rất ngon ạ..xin cảm ơn đại thiếu gia.”
Vừa nhìn anh đã biết là cô đang nói dối, cũng không thể khai gian với mình. Anh cũng không muốn ép cô nhưng nghĩ lại chọc ghẹo một chút cũng không tồi.
“Đúng như tôi nghĩ em sẽ thích, nó có vị ngọt của xoài đúng không?”
“Dạ phải.” Ngọc Trúc gật đầu, liền thấy Tuấn Quốc bật cười. Cô khó hiểu. “Sao vậy ạ?”
Chuyện gì vậy?
“Không có gì.”
Tuấn Quốc cười vì vị ngọt của bánh không phải là của xoài mà là của dâu và có một chút hương vị chua chua.
Kể từ ngày hôm đó, anh đi đâu cô đều đi theo, trừ những lúc anh ra ngoài bàn công việc. Cô ở nhà chuẩn bị những thứ cần thiết để phòng khi anh trở về nếu cần, và mỗi lần anh về đều cầm thêm một hộp bánh để tặng cho cô.
Ban đầu cô còn ra sức từ chối nhưng cuối cùng đã bị anh hăm dọa. Anh nói nếu không nhận anh sẽ kêu phu nhân đuổi việc cô.
Đáng sợ. Thật đáng sợ.
Mỗi lần anh mua tuy là một hộp nhưng lượng bánh bên trong rất nhiều nên cô đều chia với thư ký của anh. Biết được chuyện này Tuấn Quốc đã quyết định sau này sẽ mua ít lại.
Làm việc cho đại thiếu gia khoảng chừng hai tháng, tiếp xúc với nhau gần như chiếm toàn bộ thời gian trong ngày. Ít hay nhiều cô nghĩ bản thân mình đã có tình cảm với anh. Nhưng cô biết thân phận mình thấp kém nên không dám nói ra. Chỉ có thể lợi dụng hoàn cảnh mà ở bên cạnh.
Buổi chiều, cô ngồi bên cạnh Tuấn Quốc trong sân vườn, đây là do anh ép buộc cô, anh liên tục đẩy những chiếc bánh có trên khay sang đĩa cho cô, kêu cô thưởng thức.
Được một lúc thì đằng sau xuất hiện một bóng đen cao lớn.
“Anh hai.”
Giọng nói lớn làm cả anh và cô giật mình, hai người nhìn người vừa phát ra tiếng nói.
Một thanh niên mặc vét đi tới, Ngọc Trúc không biết người đó là ai nhưng Tuấn Quốc nhìn một cái đã nhận ra, con trai út trong nhà, là em trai út của anh, từ khi còn nhỏ đã sống ở Pháp với ông bà nội cho đến bây giờ đã là 18 năm, đã đến tuổi trưởng thành nên nó trở về để phụ công việc trong gia đình.
“Từ Cơ, về khi nào vậy?”
“Mới được 1 tiếng thôi. Em đi kiếm anh nhưng không thấy, hỏi người làm mới biết là anh đang ở ngoài này.” Từ Cơ cười cười, quay qua thấy Ngọc Trúc đang hiển nhiên ngồi chung một bàn với anh mình. “Vậy vị tiểu thư này là..”
“Đây là..”
“Xin chào thiếu gia, tôi là Ngọc Trúc, là người hầu riêng của đại thiếu gia.”
Từ Cơ cau mày, nhìn từ trên xuống dưới Ngọc Trúc, đánh giá cô. Lắc đầu như không thể tin được.
“Anh hai, từ trước đến giờ em luôn nghĩ anh là người có mắt nhìn người, cả tính cách lẫn ngoại hình, nhưng người này thì..no..no..”
Từ Cơ nhận xét về cô. Ngọc Trúc cúi đầu xuống không dám nói gì. Tuấn Quốc nhìn thấy người của mình bị nói như thế, đặc biệt là người do đích thân mình chọn, anh không hài lòng liền lên tiếng.
“Hình như ở bên đó em đã có một cuộc sống rất tốt, phải không?”
Như bị mắng khi còn bé, Từ Cơ khúm núm không dám hó hé, liền im bặt không nói gì nữa.
Tuấn Quốc đứng dậy, tâm trạng đã bị phá rối, anh còn không còn muốn ở đây nữa, liền kêu Ngọc Trúc đi theo mình. Từ Cơ đứng đó nhìn Tuấn Quốc trong tội lỗi, ngay từ khi còn bé, nó đã luôn ngưỡng mộ anh hai mình. Khi ở bên Châu Âu, nó rất vui mỗi lần anh hai qua thăm nó, anh luôn là mẫu người mà nó muốn trở thành trong tương lai.
Ngọc Trúc đi sau Tuấn Quốc trở về phòng. Anh quay lại nhìn thái độ của cô, lúc nảy bị nói như thế chắc hẳn cô vẫn còn giữ trong lòng, ai ngờ Ngọc Trúc lại rất bình thường, một điều mà Tuấn Quốc khá sốc.
“Em không sao chứ?”
Tuấn Quốc hỏi thăm. Ngọc Trúc ngẩn người, nhìn anh khó hiểu. “Tôi không sao ạ. Có chuyện gì hay sao ạ?”
“Không..không có gì.” Tuấn Quốc gãi đầu, anh không biết phải nói gì. Nhưng cũng sợ rằng cô sẽ để ý đến những lời lúc nảy của Từ Cơ. “Những lời nói lúc nảy của Từ Cơ, em đừng để ý tới, thằng bé vẫn còn nhỏ, chưa biết nói năng cho phải phép.”
“Tôi không sao đâu ạ.” Ngọc Trúc lắc đầu. Cô nhìn anh và nói. “Nếu không còn chuyện gì, tôi xin phép rời đi để làm việc tiếp ạ.”
“Ừ..em đi đi.” Tuấn Quốc gật đầu cho phép cô đi. Ngọc Trúc cúi chào anh đi ra ngoài.
Thay vì buồn phiền vì những lời nói lúc nảy của Từ Cơ thì cô đã quen với những lời nói tệ hơn nhiều. Trước đây một ngày những người kia không nói cô cả trăm lần thì họ không thể ăn ngon cơm và ngủ ngon giấc. Nên cô đã quá quen thuộc.
Nhưng cô có vui một chút vì được Tuấn Quốc hỏi thăm. Cô đỏ mặt tự trấn an trái tim đang muốn nảy khỏi lồng ngực.
Những ngày sau, Ngọc Trúc ngoài việc bên cạnh chuẩn bị nhiều thứ cần thiết cho Tuấn Quốc, cô còn phải tiếp luôn cả thiếu gia Từ Cơ. Nó đi theo Ngọc Trúc để xin lỗi, khi nhận được sự tha lỗi của cô thì nó bắt đầu theo sau cô để tìm hiểu xem anh hai nó tại sao lại chọn cô để trở thành người hầu riêng của anh.
Tiếp xúc vài ngày nó mới dần hiểu và nắm được chút ít thông tin, cô gần như đảm đang trong rất nhiều chuyện, từ chuyện của anh hai đến các chuyện nhỏ trong nhà mà những người kia đùn đẩy cho cô, không những vậy cô còn hoàn thành rất tốt, có lần nó được nếm thử món canh gà mà cô nấu cho Tuấn Quốc, mùi vị rất lạ, nhưng lại rất ngon.
“Anh hai, anh kiếm được Ngọc Trúc ở đâu vậy?”
“Hửm?”
Từ Cơ ngồi cùng với Tuấn Quốc bên ngoài sân sau dùng trà chiều. Lúc này Ngọc Trúc đang bên trong nhà theo quản gia trưởng học làm nhiều món.
“Sao vậy? Muốn phá gì người ta nữa à?” Tuấn Quốc nhướn mắt, anh nhìn qua Từ Cơ đang chăm chú nhìn mình.
“Không phải..chỉ là em thấy cô ấy thật khác với những người còn lại. Thú thật em cũng muốn có cô ấy ở bên cạnh em.”
Từ Cơ bày tỏ, gãi gãi đầu ngại ngùng. Tuấn Quốc giật giật con mắt. Sợ rằng bản thân vừa mới nghe nhầm.
“Không thể.” Tuấn Quốc dập tắt hy vọng của Từ Cơ, mặt nó đần ra, không thể nào tin được lời anh vừa nói.
Từ nhỏ đến lớn có bao giờ anh từ chối lời đề nghị của nó đâu, nói đúng hơn là anh luôn chấp nhận lời yêu cầu của nó, dù nó vô lý như thế nào.
Vậy mà bây giờ..chỉ vì một cô hầu..
“Không dễ dàng gì mà có thể tìm được một người tâm lý, giỏi giang như cô ấy nên đừng mơ mà anh trao cô ấy cho em.”
Như một lời phán quyết, Tuấn Quốc chắc nịch với quyết định của mình, nhìn Từ Cơ nở nụ cười đắc thắng.
Từ Cơ đỏ mặt, bị quê nên không nói gì nữa. Tiếp tục với ly trà chiều của mình nhưng trong lòng vẫn không phục vì vẫn chưa có được thứ mình muốn.