“À phải rồi..hai đứa tính khi nào kết hôn vậy? Con cũng biết đó..tuổi con Trúc cũng không còn nhỏ nữa..để sau này thành bà cô già thì phiền phức, không ai chịu lấy đâu.” Mẹ cô lên tiếng khiến cô ho sặc sụa, cũng may là chưa ăn hay uống gì cả, bằng không người hứng sẽ là mẹ rồi.
“Dạ tụi con cũng đang tính đến chuyện đó rồi ạ. Dặn lòng là con sẽ thông báo cho mọi người mà mấy nay con bận quá nên quên mất.” Từ Cơ tự đánh nhẹ mình một cái trên trán, hắn cười tươi không ngớt.
Họ vẫn tiếp tục chủ đề đó, cười đùa trong rất vui, đến mức cô đã đến giới hạn, cô đập bàn hét lớn, khiến bốn người giật mình.
“Mẹ hãy mau thôi đi. Sẽ không có cái đám cưới nào nữa ở đây hết.”
Mẹ cô không hài lòng về thái độ vừa rồi của cô, nghiêm giọng trách mắng không biết phép tắc.
“Ngọc Trúc..con có biết mình đang nói gì không? Cái gì mà không có đám cưới. Hai đứa yêu nhau cũng bốn năm rồi, thời gian đủ để hiểu nhau và về chung một nhà. Bây giờ con nói không cưới, vậy con muốn khi nào? Đợi con thành bà lão lù khù mới nói đến chuyện đó à.”
Mẹ lên tiếng, giọng của bà rất lạnh lẽo, bà liếc con gái ra hiệu rằng con mau ngồi xuống, đừng làm mất mặt gia đình chúng ta với con rể tương lai nữa.
Ngọc Trúc giận đến đỏ mặt, cô bật cười cay đắng trước mặt mọi người. Cắn môi để ngăn bản thân muốn khóc.
“Mẹ à..trước giờ mẹ chưa từng quan tâm hay để ý con dù chỉ một chút.” Cô nói, cô có thể cảm nhận được giọng nói của mình đang run. Mẹ nghe cô nói như vậy định phản bác nhưng cô đã nhanh hơn. “Từ lúc con biết suy nghĩ, con đã nhận ra là mẹ không hề quan tâm đến con, mẹ chưa từng hỏi con như ‘Hôm nay con học như thế nào’, ‘Con gái của mẹ đã ăn cơm chưa.’ Nhưng với em trai thì lại khác. Em ấy học về mẹ cũng hỏi, em ấy đi chơi về mẹ cũng hỏi.”
Cô ngừng lại một chút, không hiểu sao lúc này cô nhớ lại chuyện mình đau lòng nhất, nước mắt tự dưng tuôn ra dù mình đã rất kiềm chế. “Lúc con học lớp 6 bị bệnh sốt hai ngày liền, con nhớ rất rõ con nằm trên giường, rất mệt, rất khó chịu. Mẹ thì lại dẫn em trai đi công viên vì em ấy muốn, mẹ đã đi ngang phòng con, mẹ có nhìn vào, mẹ nhìn thấy con nằm khóc trên giường. Và mẹ nhớ mẹ từng nói gì không?”
Cô hỏi nhưng như đang chất vấn, bà không nói cúi mặt xuống nhìn đôi bàn tay đang nắm chặt. Cả không gian im lặng. Ngọc Trúc lại tiếp tục cười trong nước mắt mà kể. “Mẹ nói ‘Khóc lóc cái gì mẹ dẫn em đi công viên đây, con bệnh thì tự ở nhà ăn cháo rồi uống thuốc đi. Nằm mãi cũng không có tác dụng gì đâu.’”
Bố của cô như không tin được, quay sang nhìn thẳng vào mẹ như muốn hỏi rằng Bà đã làm vậy sao?
Ngọc Trúc ngăn bản thân mình rơi nước mắt. Cô quệt đi, đôi mắt và khuôn mặt đỏ vì khóc. Cô nhìn thẳng vào mẹ và mong chờ một câu giải thích.
Nhưng cuối cùng lại không có gì xảy ra. Ngọc Trúc lại cười cay đắng, lần này cô quyết không khóc nữa, cô muốn trở về nhà cùng với Tuấn Quốc trong khuôn mặt thật tươi tắn.
“Và điều con chắc chắn một lần nữa là mẹ không hề để ý gì đến con. Con đã kết hôn rồi.”
Cả nhà đứng hình, Từ Cơ không ngờ đến việc cô sẽ nói ra. Mẹ và bố như sét đánh ngang tai, cô thấy hài lòng vì khuôn mặt kinh hãi của họ.
“Đ..đã kết hôn?” Mẹ lắp bắp. Ngọc Trúc gật đầu.
“Phải..con còn đeo cả nhẫn cưới lúc còn đang chần chứ đứng trước nhà, con nghĩ với một người mẹ đặc biệt để ý đến con mình.” Ngọc Trúc quay sang nhìn em trai như đây là ví dụ điển hình, giơ tay trái lên, ở ngón áp út có đeo nhẫn mà Tuấn Quốc đã tặng cho cô. “Thì chắc chắn bà ấy sẽ nhận ra con gái mình có sự thay đổi.”
Lúc này mẹ cô không thể nói được điều gì nữa, cô cũng không còn quan tâm quá nhiều.
Ngọc Trúc cảm thấy ngộp ngạt muốn về, cô xin phép, xách túi và áo khoác đi ra phía cửa, liền thấy Tuấn Quốc đang đứng ở đó, trên tay đang cầm một bó hoa và một món quà. Cô hít mũi một cái sững sờ nhìn anh. Không biết là anh đã đứng đó trong bao lâu rồi. Mà nếu anh mở cửa đi vào nhà sao cô và mọi người đều không biết.
“Buổi sinh nhật kết thúc rồi à?” Tuấn Quốc mỉm cười, đi đến gần chỗ cô.
“Anh tới lúc nào vậy?” Cô sụt sịt hỏi anh. Tuấn Quốc cúi xuống hôn môi cô một cái. Anh nhẹ nhàng nói nhỏ.
“Đã để em đợi lâu. Anh ở đây rồi.”
Anh dắt tay cô đi vào bàn ăn, nơi mà mọi người đang ngồi không ai nói câu nào cả. Tuấn Quốc hắng giọng thành công chiếm được sự chú ý của bọn họ.
“Chào bố mẹ, em trai, xin chào Từ Cơ.” Tuấn Quốc lên tiếng nhìn từng người. “Con là Tuấn Quốc, là chồng của Ngọc Trúc, xin lỗi vì con đến hơi trễ, không thể ra mắt với mọi người sớm hơn.”
Bố mẹ, em trai và Từ Cơ nhìn anh. “Thật ra là con đã cố gắng đến sớm nhất có thể, khi con tới cửa thì nghe thấy tiếng đập trong nhà, nên chưa kịp xin phép đã chạy vào vì nghĩ đã xảy ra chuyện. Vô tình con cũng nghe thấy những việc mà mẹ đã đối xử với vợ con trước đó.”
Mẹ trợn mắt, xấu hổ quay sang chỗ khác. Anh lại tiếp tục. “Dù sao thì chuyện cũng đã qua lâu rồi. Và theo con thấy việc Trúc có ở đây hay không cũng không phải là điều gì lớn lao với mọi người. Nên con xin phép đưa Trúc về, vì với con em ấy là điều quan trọng nhất trong cuộc đời này.”
Ngọc Trúc xúc động, rưng rưng nước mắt nhìn anh, Tuấn Quốc quay lại nháy mắt với cô làm cô bật cười hạnh phúc. Anh để bó hoa lên ghế của Ngọc Trúc lúc nảy, hộp quà thì đưa cho em trai, anh xoa đầu nó. “Sinh nhật vui vẻ nhé.”
Anh và cô đi trước sự ngỡ ngàng và xấu hổ của tất cả mọi người.
Cùng nhau trở về, Ngọc Trúc nắm chặt tay anh không rời, Tuấn Quốc quay qua nhìn cô cũng thấy vợ đang nhìn mình. “Em thấy ổn hơn chưa? Còn buồn nữa không?”
Ngọc Trúc lắc đầu, cô mỉm cười thật tươi, hạnh phúc với những việc vừa rồi mà anh đã làm cho cô.
Về đến nhà, anh bảo cô đi tắm trước, anh đi cất xe vào gara. Sau khi cất xe xong, anh lên nhà thấy cô đã thay bộ trước đó, trên người chỉ còn lại áo choàng tắm mỏng, mái tóc cô để xõa tự do, khuôn mặt cô ngại ngùng.
Tuấn Quốc không chắc chắn lắm, đi đến gần cô thì thấy phần nhô ra trong lớp áo hiện ra rõ, cô không mặc áo lót, anh liếc xuống phần dưới, vậy còn quần lót thì sao nhỉ. Bây giờ cả bộ ngực tròn trĩnh đều lọt vào mắt. Ngọn lửa trong người bắt đầu sôi lên, anh hít một hơi, nghiến răng hỏi. “Em vẫn chưa tắm?”
“Em đợi anh.” Ngọc Trúc nắm vạt áo vét của anh, đung đưa qua lại, cố ý cắn môi nhìn anh.
Một quả bom vừa mới được kích hoạt trong đầu, anh tháo cà vạt quăng nó sang một bên, đưa tay bế cô một phát một, vội vàng đưa vào nhà tắm. Anh thì thầm bên tai cô bằng một chất giọng cực kỳ quyến rũ.
"Vợ à! Em chọc phải lửa rồi.”
“Dạ tụi con cũng đang tính đến chuyện đó rồi ạ. Dặn lòng là con sẽ thông báo cho mọi người mà mấy nay con bận quá nên quên mất.” Từ Cơ tự đánh nhẹ mình một cái trên trán, hắn cười tươi không ngớt.
Họ vẫn tiếp tục chủ đề đó, cười đùa trong rất vui, đến mức cô đã đến giới hạn, cô đập bàn hét lớn, khiến bốn người giật mình.
“Mẹ hãy mau thôi đi. Sẽ không có cái đám cưới nào nữa ở đây hết.”
Mẹ cô không hài lòng về thái độ vừa rồi của cô, nghiêm giọng trách mắng không biết phép tắc.
“Ngọc Trúc..con có biết mình đang nói gì không? Cái gì mà không có đám cưới. Hai đứa yêu nhau cũng bốn năm rồi, thời gian đủ để hiểu nhau và về chung một nhà. Bây giờ con nói không cưới, vậy con muốn khi nào? Đợi con thành bà lão lù khù mới nói đến chuyện đó à.”
Mẹ lên tiếng, giọng của bà rất lạnh lẽo, bà liếc con gái ra hiệu rằng con mau ngồi xuống, đừng làm mất mặt gia đình chúng ta với con rể tương lai nữa.
Ngọc Trúc giận đến đỏ mặt, cô bật cười cay đắng trước mặt mọi người. Cắn môi để ngăn bản thân muốn khóc.
“Mẹ à..trước giờ mẹ chưa từng quan tâm hay để ý con dù chỉ một chút.” Cô nói, cô có thể cảm nhận được giọng nói của mình đang run. Mẹ nghe cô nói như vậy định phản bác nhưng cô đã nhanh hơn. “Từ lúc con biết suy nghĩ, con đã nhận ra là mẹ không hề quan tâm đến con, mẹ chưa từng hỏi con như ‘Hôm nay con học như thế nào’, ‘Con gái của mẹ đã ăn cơm chưa.’ Nhưng với em trai thì lại khác. Em ấy học về mẹ cũng hỏi, em ấy đi chơi về mẹ cũng hỏi.”
Cô ngừng lại một chút, không hiểu sao lúc này cô nhớ lại chuyện mình đau lòng nhất, nước mắt tự dưng tuôn ra dù mình đã rất kiềm chế. “Lúc con học lớp 6 bị bệnh sốt hai ngày liền, con nhớ rất rõ con nằm trên giường, rất mệt, rất khó chịu. Mẹ thì lại dẫn em trai đi công viên vì em ấy muốn, mẹ đã đi ngang phòng con, mẹ có nhìn vào, mẹ nhìn thấy con nằm khóc trên giường. Và mẹ nhớ mẹ từng nói gì không?”
Cô hỏi nhưng như đang chất vấn, bà không nói cúi mặt xuống nhìn đôi bàn tay đang nắm chặt. Cả không gian im lặng. Ngọc Trúc lại tiếp tục cười trong nước mắt mà kể. “Mẹ nói ‘Khóc lóc cái gì mẹ dẫn em đi công viên đây, con bệnh thì tự ở nhà ăn cháo rồi uống thuốc đi. Nằm mãi cũng không có tác dụng gì đâu.’”
Bố của cô như không tin được, quay sang nhìn thẳng vào mẹ như muốn hỏi rằng Bà đã làm vậy sao?
Ngọc Trúc ngăn bản thân mình rơi nước mắt. Cô quệt đi, đôi mắt và khuôn mặt đỏ vì khóc. Cô nhìn thẳng vào mẹ và mong chờ một câu giải thích.
Nhưng cuối cùng lại không có gì xảy ra. Ngọc Trúc lại cười cay đắng, lần này cô quyết không khóc nữa, cô muốn trở về nhà cùng với Tuấn Quốc trong khuôn mặt thật tươi tắn.
“Và điều con chắc chắn một lần nữa là mẹ không hề để ý gì đến con. Con đã kết hôn rồi.”
Cả nhà đứng hình, Từ Cơ không ngờ đến việc cô sẽ nói ra. Mẹ và bố như sét đánh ngang tai, cô thấy hài lòng vì khuôn mặt kinh hãi của họ.
“Đ..đã kết hôn?” Mẹ lắp bắp. Ngọc Trúc gật đầu.
“Phải..con còn đeo cả nhẫn cưới lúc còn đang chần chứ đứng trước nhà, con nghĩ với một người mẹ đặc biệt để ý đến con mình.” Ngọc Trúc quay sang nhìn em trai như đây là ví dụ điển hình, giơ tay trái lên, ở ngón áp út có đeo nhẫn mà Tuấn Quốc đã tặng cho cô. “Thì chắc chắn bà ấy sẽ nhận ra con gái mình có sự thay đổi.”
Lúc này mẹ cô không thể nói được điều gì nữa, cô cũng không còn quan tâm quá nhiều.
Ngọc Trúc cảm thấy ngộp ngạt muốn về, cô xin phép, xách túi và áo khoác đi ra phía cửa, liền thấy Tuấn Quốc đang đứng ở đó, trên tay đang cầm một bó hoa và một món quà. Cô hít mũi một cái sững sờ nhìn anh. Không biết là anh đã đứng đó trong bao lâu rồi. Mà nếu anh mở cửa đi vào nhà sao cô và mọi người đều không biết.
“Buổi sinh nhật kết thúc rồi à?” Tuấn Quốc mỉm cười, đi đến gần chỗ cô.
“Anh tới lúc nào vậy?” Cô sụt sịt hỏi anh. Tuấn Quốc cúi xuống hôn môi cô một cái. Anh nhẹ nhàng nói nhỏ.
“Đã để em đợi lâu. Anh ở đây rồi.”
Anh dắt tay cô đi vào bàn ăn, nơi mà mọi người đang ngồi không ai nói câu nào cả. Tuấn Quốc hắng giọng thành công chiếm được sự chú ý của bọn họ.
“Chào bố mẹ, em trai, xin chào Từ Cơ.” Tuấn Quốc lên tiếng nhìn từng người. “Con là Tuấn Quốc, là chồng của Ngọc Trúc, xin lỗi vì con đến hơi trễ, không thể ra mắt với mọi người sớm hơn.”
Bố mẹ, em trai và Từ Cơ nhìn anh. “Thật ra là con đã cố gắng đến sớm nhất có thể, khi con tới cửa thì nghe thấy tiếng đập trong nhà, nên chưa kịp xin phép đã chạy vào vì nghĩ đã xảy ra chuyện. Vô tình con cũng nghe thấy những việc mà mẹ đã đối xử với vợ con trước đó.”
Mẹ trợn mắt, xấu hổ quay sang chỗ khác. Anh lại tiếp tục. “Dù sao thì chuyện cũng đã qua lâu rồi. Và theo con thấy việc Trúc có ở đây hay không cũng không phải là điều gì lớn lao với mọi người. Nên con xin phép đưa Trúc về, vì với con em ấy là điều quan trọng nhất trong cuộc đời này.”
Ngọc Trúc xúc động, rưng rưng nước mắt nhìn anh, Tuấn Quốc quay lại nháy mắt với cô làm cô bật cười hạnh phúc. Anh để bó hoa lên ghế của Ngọc Trúc lúc nảy, hộp quà thì đưa cho em trai, anh xoa đầu nó. “Sinh nhật vui vẻ nhé.”
Anh và cô đi trước sự ngỡ ngàng và xấu hổ của tất cả mọi người.
Cùng nhau trở về, Ngọc Trúc nắm chặt tay anh không rời, Tuấn Quốc quay qua nhìn cô cũng thấy vợ đang nhìn mình. “Em thấy ổn hơn chưa? Còn buồn nữa không?”
Ngọc Trúc lắc đầu, cô mỉm cười thật tươi, hạnh phúc với những việc vừa rồi mà anh đã làm cho cô.
Về đến nhà, anh bảo cô đi tắm trước, anh đi cất xe vào gara. Sau khi cất xe xong, anh lên nhà thấy cô đã thay bộ trước đó, trên người chỉ còn lại áo choàng tắm mỏng, mái tóc cô để xõa tự do, khuôn mặt cô ngại ngùng.
Tuấn Quốc không chắc chắn lắm, đi đến gần cô thì thấy phần nhô ra trong lớp áo hiện ra rõ, cô không mặc áo lót, anh liếc xuống phần dưới, vậy còn quần lót thì sao nhỉ. Bây giờ cả bộ ngực tròn trĩnh đều lọt vào mắt. Ngọn lửa trong người bắt đầu sôi lên, anh hít một hơi, nghiến răng hỏi. “Em vẫn chưa tắm?”
“Em đợi anh.” Ngọc Trúc nắm vạt áo vét của anh, đung đưa qua lại, cố ý cắn môi nhìn anh.
Một quả bom vừa mới được kích hoạt trong đầu, anh tháo cà vạt quăng nó sang một bên, đưa tay bế cô một phát một, vội vàng đưa vào nhà tắm. Anh thì thầm bên tai cô bằng một chất giọng cực kỳ quyến rũ.
"Vợ à! Em chọc phải lửa rồi.”