Vào ngày nghỉ, Ngọc Trúc cùng Tuấn Quốc đi dạo ở trung tâm thương mại, lần trước cô đã hứa với anh là sẽ dành trọn vẹn một ngày nghỉ để đi chơi với nhau. Và do bị kẹt lịch du ngoại tại gia của chị Tư Na nên cuộc hẹn đành hủy bỏ. Đến hai tuần sau mới có thể cùng hẹn lại.
Hôm nay cô mặc một chiếc váy hoa dài hơn đầu gối, trông nhẹ nhàng và xin xắn, mái tóc được thắt bím rất tinh xảo càng làm cô trông rất thơ mộng, bên cạnh là người chồng đẹp trai, cao lớn của cô. Một người mà khiến cho mọi thiếu nữ đều có ấn tượng tốt từ cái nhìn đầu tiên. Anh mặc một chiếc áo sơ mi màu trắng, quần kaki màu kem, có đóng thùng. mái tóc vuốt ra đằng sau. Đúng kiểu soái ca trong mắt người nhìn.
Tuấn Quốc nắm tay vợ dạo xung quanh khu thời trang, đi hết cửa tiệm này đến cửa tiệm khác, cuối cùng anh cũng đã mua được cho cô hai túi đồ.
Vì kì kèo mãi cô mới chịu nhận để anh muốn trả tiền. So với việc mua đồ thì cô thích mua đồ dùng trong nhà hơn vì cô là người cuồng trang trí nội thất.
Sang đến cửa hàng đồ nam, Ngọc Trúc hứng thú, lựa từng cái một thật kỹ vì muốn chọn ra cái phù hợp nhất cho chồng. Tuấn Quốc nhìn cô bằng con mắt khác biệt lúc nảy.
Lúc mua đồ cho cô thì mặt cô xệ ra, thể hiện sự không tình nguyện, cái gì cũng gật đầu cho qua nhưng lại không chịu thanh toán. Nhưng khi qua shop nam thì cô rất phấn khởi, chọn kỹ từng cái một, đôi lúc đang chọn đồ còn quay qua nhìn anh bằng đôi mắt long lanh.
Anh mà mặc lên chắc chắn cực kỳ đẹp trai luôn.
Trong lúc đó, ở thang máy đi lên tầng rạp chiếu phim, có hai người đang nắm tay, vừa đi vừa nói chuyện rất vui vẻ.
Minh Lâm kể đủ chuyện cho Ái Thi, nói về những chuyện vui làm cho chị cười tít mắt.
“Lúc đó rất khổ đó, em biết không?”
“Em biết mà, vị khách đó em cũng từng gặp qua rồi. Quả thật độ đáng sợ vượt tầm suy nghĩ của em.”
“Đó là một thử thách lớn với anh, ngồi trong phòng họp, anh đã phải ngồi thẳng lưng để họ thấy được anh đang thực sự rất nghiêm túc lắng nghe.”
Ái Thi cười sảng khoái khi được nghe về chuyện đau khổ của người yêu. Nhớ lại trước đây chị cũng từng chịu đựng những khoảng thời gian đó rồi, cùng khách hàng của hắn hiện tại. Nghe nói rằng vị khách này đang mở rộng lĩnh vực và họ đã liên hệ với bên phòng Công Nghệ đã hỏi thăm ý kiến về chuyện hợp tác.
Hai người dắt tay nhau đứng trước màn hình chiếu lịch phim, hắn một câu hỏi chúng ta coi phim gì, chị một câu hỏi chúng ta nên ăn bắp rang vị gì và uống nước gì là thích hợp.
“Em thích phim như thế nào. Anh thì khá thích phim hành động.”
“Em cũng thế.” Ái Thi gật đầu. “Em thích ăn bắp phô mai, còn anh thì sao?”
“Anh cũng thế.”
Hai người mỗi người lần lượt hỏi một câu không hề ăn nhập gì với nhau, vậy mà họ cũng đã quyết định được bộ phim và thức ăn cùng đồ uống. Kể ra thì cũng tài thật.
Cũng là khu trung tâm đó, tại tầng dưới có một khu dành cho trẻ em, bên trong là gia đình của chị Tư Na, bé Momo đang ngồi cạnh bố mẹ trong ngôi nhà toàn là bong bóng, chồng chị vừa mới từ công tác trở về. Tư Na liền nhân dịp cuối tuần cả hai đều rảnh rỗi liền dắt con đi cùng để hẹn hò với chồng yêu.
“Đợt này anh đi Pháp tận ba tuần, cuộc gọi nào cũng chưa tới 10 phút, em nhớ anh lắm luôn.” Tư Na ngồi kế bên nắm chặt tay chồng nũng nịu, anh có vẻ quá quen thuộc với tính cách này của Tư Na. Đột nhiên chị bật dậy, nhìn thẳng vào mắt chồng và nói. “Có phải anh lén phén với em gái nào không?”
Ông chồng bật cười, búng trán chị một cái, liền lôi ra một cái máy quay, đưa nó cho chị. “Trời cao có mắt, đây là bằng chứng để chứng minh sự trong sạch của anh.”
“Lỡ đâu anh cố tình lừa em thì sao?” Tư Na lại một lần nữa hỏi. Ánh mắt dí sát vào chồng. "Tự làm để mà qua mắt được em?"
“Công lý ở đâu đây. Thưa bồi thẩm đoàn, tôi muốn kháng án, tôi cần được thanh minh.”
Tư Na bật cười khoái chí. Nắm lấy tay chồng mà dụi dụi yêu thương.
“Được thôi, niệm tình chúng ta có mối quan hệ với nhau, tôi sẽ xem xét về trường hợp này.”
“Như thế này là phạm luật đấy, vì dựa vào mối quan hệ.”
Momo đi tới cản bố mẹ lại ngay khi hai người chuẩn bị chụt. Cô bé đi tới ôm bố của mình, lắc đầu với mẹ như muốn nói.
Papa là của con. Chỉ có con mới được hun papa.
“Tiểu quỷ, có cản cũng không nổi đâu.”
Tư Na nhéo yêu khuôn mặt bầu bĩnh của con gái, hai má tròn tròn như búng ra sữa. Xong liền nhanh tay ôm mặt của bố rồi hôn một phát trúng ngay trọng điểm. Momo nhìn thấy nhưng không cản mama lại được, bất lực mà khóc một trận lớn, ông bố thì lo giỗ con đến hết nấc còn mẹ nó thì cười như được mùa.
Gần tại đó, một hình bóng quen thuộc đều lướt qua, là Hữu Đăng. Bên cạnh Hữu Đăng là một cô gái cực kỳ dễ thương, hai người nắm tay nhau cùng đi dạo trong khu bán đồ lưu niệm. Cậu chỉ tay về cái móc khóa đôi, cả hai người đều rất thích những thứ dễ thương, đặc biệt là đồ đôi.
Hai người lượm hết tất cả tầng ở trung tâm thành phố, trước đó họ đã cùng nhau đi xem phim, lúc vừa ra khỏi rạp thì Hữu Đăng cảm giác như cậu đã nhìn thấy Ái Thi bước vào bên trong nhưng quay đầu lại nhìn thì không thấy ai. Muốn đi xuống tầng quầy lưu niệm, họ phải đi ngang tầng của khu trẻ em, cậu nghe được tiếng cười man rợ của ai đó, như nụ cười của mụ phù thủy vừa mới cho Bạch Tuyết ăn trái táo độc. Ớn lạnh, khu trẻ em sao lại có tiếng cười đáng sợ đó được nhỉ.
Đi dạo ở khu lưu niệm xong, tầng dưới là khu thời trang và tầng dưới nữa là quán ăn mà Hữu Đăng và bạn gái muốn tới, trong lúc đang đợi người yêu đi vệ sinh, cậu có lướt qua một cửa hàng, thấy một bóng lưng người đàn ông quen thuộc đang tranh giành gì đó với ai đó ở quầy tính tiền, đến khi cậu đã ngờ ngợ được danh tính thì người yêu cậu xuất hiện và nhanh chóng kéo cậu đi.
Trải qua một ngày vui vẻ cùng với người bên cạnh mình, ai nấy cũng đều cảm thấy hạnh phúc, dành một ngày cùng với người mình yêu thật sự rất vui và ý nghĩa. Trong cuộc sống ai cũng đều có những mệt mỏi riêng của bản thân, thay vì cứ vùi đầu vào công việc, hay tự tạo cho mình áp lực không đáng thì họ sẽ không cảm nhận được niềm vui thật sự. Vì thế hãy luôn nhìn mọi thứ bằng những điều tích cực, mọi niềm vui sẽ đến.
Hôm nay cô mặc một chiếc váy hoa dài hơn đầu gối, trông nhẹ nhàng và xin xắn, mái tóc được thắt bím rất tinh xảo càng làm cô trông rất thơ mộng, bên cạnh là người chồng đẹp trai, cao lớn của cô. Một người mà khiến cho mọi thiếu nữ đều có ấn tượng tốt từ cái nhìn đầu tiên. Anh mặc một chiếc áo sơ mi màu trắng, quần kaki màu kem, có đóng thùng. mái tóc vuốt ra đằng sau. Đúng kiểu soái ca trong mắt người nhìn.
Tuấn Quốc nắm tay vợ dạo xung quanh khu thời trang, đi hết cửa tiệm này đến cửa tiệm khác, cuối cùng anh cũng đã mua được cho cô hai túi đồ.
Vì kì kèo mãi cô mới chịu nhận để anh muốn trả tiền. So với việc mua đồ thì cô thích mua đồ dùng trong nhà hơn vì cô là người cuồng trang trí nội thất.
Sang đến cửa hàng đồ nam, Ngọc Trúc hứng thú, lựa từng cái một thật kỹ vì muốn chọn ra cái phù hợp nhất cho chồng. Tuấn Quốc nhìn cô bằng con mắt khác biệt lúc nảy.
Lúc mua đồ cho cô thì mặt cô xệ ra, thể hiện sự không tình nguyện, cái gì cũng gật đầu cho qua nhưng lại không chịu thanh toán. Nhưng khi qua shop nam thì cô rất phấn khởi, chọn kỹ từng cái một, đôi lúc đang chọn đồ còn quay qua nhìn anh bằng đôi mắt long lanh.
Anh mà mặc lên chắc chắn cực kỳ đẹp trai luôn.
Trong lúc đó, ở thang máy đi lên tầng rạp chiếu phim, có hai người đang nắm tay, vừa đi vừa nói chuyện rất vui vẻ.
Minh Lâm kể đủ chuyện cho Ái Thi, nói về những chuyện vui làm cho chị cười tít mắt.
“Lúc đó rất khổ đó, em biết không?”
“Em biết mà, vị khách đó em cũng từng gặp qua rồi. Quả thật độ đáng sợ vượt tầm suy nghĩ của em.”
“Đó là một thử thách lớn với anh, ngồi trong phòng họp, anh đã phải ngồi thẳng lưng để họ thấy được anh đang thực sự rất nghiêm túc lắng nghe.”
Ái Thi cười sảng khoái khi được nghe về chuyện đau khổ của người yêu. Nhớ lại trước đây chị cũng từng chịu đựng những khoảng thời gian đó rồi, cùng khách hàng của hắn hiện tại. Nghe nói rằng vị khách này đang mở rộng lĩnh vực và họ đã liên hệ với bên phòng Công Nghệ đã hỏi thăm ý kiến về chuyện hợp tác.
Hai người dắt tay nhau đứng trước màn hình chiếu lịch phim, hắn một câu hỏi chúng ta coi phim gì, chị một câu hỏi chúng ta nên ăn bắp rang vị gì và uống nước gì là thích hợp.
“Em thích phim như thế nào. Anh thì khá thích phim hành động.”
“Em cũng thế.” Ái Thi gật đầu. “Em thích ăn bắp phô mai, còn anh thì sao?”
“Anh cũng thế.”
Hai người mỗi người lần lượt hỏi một câu không hề ăn nhập gì với nhau, vậy mà họ cũng đã quyết định được bộ phim và thức ăn cùng đồ uống. Kể ra thì cũng tài thật.
Cũng là khu trung tâm đó, tại tầng dưới có một khu dành cho trẻ em, bên trong là gia đình của chị Tư Na, bé Momo đang ngồi cạnh bố mẹ trong ngôi nhà toàn là bong bóng, chồng chị vừa mới từ công tác trở về. Tư Na liền nhân dịp cuối tuần cả hai đều rảnh rỗi liền dắt con đi cùng để hẹn hò với chồng yêu.
“Đợt này anh đi Pháp tận ba tuần, cuộc gọi nào cũng chưa tới 10 phút, em nhớ anh lắm luôn.” Tư Na ngồi kế bên nắm chặt tay chồng nũng nịu, anh có vẻ quá quen thuộc với tính cách này của Tư Na. Đột nhiên chị bật dậy, nhìn thẳng vào mắt chồng và nói. “Có phải anh lén phén với em gái nào không?”
Ông chồng bật cười, búng trán chị một cái, liền lôi ra một cái máy quay, đưa nó cho chị. “Trời cao có mắt, đây là bằng chứng để chứng minh sự trong sạch của anh.”
“Lỡ đâu anh cố tình lừa em thì sao?” Tư Na lại một lần nữa hỏi. Ánh mắt dí sát vào chồng. "Tự làm để mà qua mắt được em?"
“Công lý ở đâu đây. Thưa bồi thẩm đoàn, tôi muốn kháng án, tôi cần được thanh minh.”
Tư Na bật cười khoái chí. Nắm lấy tay chồng mà dụi dụi yêu thương.
“Được thôi, niệm tình chúng ta có mối quan hệ với nhau, tôi sẽ xem xét về trường hợp này.”
“Như thế này là phạm luật đấy, vì dựa vào mối quan hệ.”
Momo đi tới cản bố mẹ lại ngay khi hai người chuẩn bị chụt. Cô bé đi tới ôm bố của mình, lắc đầu với mẹ như muốn nói.
Papa là của con. Chỉ có con mới được hun papa.
“Tiểu quỷ, có cản cũng không nổi đâu.”
Tư Na nhéo yêu khuôn mặt bầu bĩnh của con gái, hai má tròn tròn như búng ra sữa. Xong liền nhanh tay ôm mặt của bố rồi hôn một phát trúng ngay trọng điểm. Momo nhìn thấy nhưng không cản mama lại được, bất lực mà khóc một trận lớn, ông bố thì lo giỗ con đến hết nấc còn mẹ nó thì cười như được mùa.
Gần tại đó, một hình bóng quen thuộc đều lướt qua, là Hữu Đăng. Bên cạnh Hữu Đăng là một cô gái cực kỳ dễ thương, hai người nắm tay nhau cùng đi dạo trong khu bán đồ lưu niệm. Cậu chỉ tay về cái móc khóa đôi, cả hai người đều rất thích những thứ dễ thương, đặc biệt là đồ đôi.
Hai người lượm hết tất cả tầng ở trung tâm thành phố, trước đó họ đã cùng nhau đi xem phim, lúc vừa ra khỏi rạp thì Hữu Đăng cảm giác như cậu đã nhìn thấy Ái Thi bước vào bên trong nhưng quay đầu lại nhìn thì không thấy ai. Muốn đi xuống tầng quầy lưu niệm, họ phải đi ngang tầng của khu trẻ em, cậu nghe được tiếng cười man rợ của ai đó, như nụ cười của mụ phù thủy vừa mới cho Bạch Tuyết ăn trái táo độc. Ớn lạnh, khu trẻ em sao lại có tiếng cười đáng sợ đó được nhỉ.
Đi dạo ở khu lưu niệm xong, tầng dưới là khu thời trang và tầng dưới nữa là quán ăn mà Hữu Đăng và bạn gái muốn tới, trong lúc đang đợi người yêu đi vệ sinh, cậu có lướt qua một cửa hàng, thấy một bóng lưng người đàn ông quen thuộc đang tranh giành gì đó với ai đó ở quầy tính tiền, đến khi cậu đã ngờ ngợ được danh tính thì người yêu cậu xuất hiện và nhanh chóng kéo cậu đi.
Trải qua một ngày vui vẻ cùng với người bên cạnh mình, ai nấy cũng đều cảm thấy hạnh phúc, dành một ngày cùng với người mình yêu thật sự rất vui và ý nghĩa. Trong cuộc sống ai cũng đều có những mệt mỏi riêng của bản thân, thay vì cứ vùi đầu vào công việc, hay tự tạo cho mình áp lực không đáng thì họ sẽ không cảm nhận được niềm vui thật sự. Vì thế hãy luôn nhìn mọi thứ bằng những điều tích cực, mọi niềm vui sẽ đến.