Cho dù có áo quần ngăn trở thì Tô Tâm Đường vẫn có thể cảm nhận được nhiệt độ của anh.
Giống như một cái lò sưởi.
Tô Tâm Đường cũng không nghĩ tới người đàn ông cao ngạo, lạnh lùng này lại có cơ thể nóng hổi như vậy.
Hôm nay cô mặc trang phục mỏng, lại ở trong một căn phòng không có điều hòa nên đã sớm lạnh run. Ngay khi cảm nhận được nguồn nhiệt phía sau liền theo bản năng mà cọ cọ.
Tô Tâm Đường xin thề cô chỉ đơn giản muốn tìm đến nơi có hơi ấm chứ không hề có một ý đồ nào khác.
…
Đồng Kinh Niên làm ra một loạt động tác thiếu suy nghĩ này hoàn toàn là vì sợ cô trực tiếp chạy ra ngoài.
Tuy rằng rất ghét cô nhưng Đồng Kinh Niên phải thừa nhận những điều cô nói rất có đạo lý.
Anh và Tô Tâm Đường ở cùng nhau trong một gian phòng lâu như vậy, đến nội y cũng cởi ra vậy nên chuyện bị người khác hiểu lầm là khó tránh khỏi.
Không nghĩ cô gái này còn hướng tới lồng ngực anh mà cọ sát.
Đúng là đạo đức bại hoại*!
*Bại hoại: hư hỏng, suy đồi
Trên gương mặt lại càng hiện rõ vẻ chán ghét, Đồng Kinh Niên nhanh chóng đem thân mình lui về sau, tạo ra khoảng cách nhất định.
Anh nghiến răng nghiến lợi: “Cô làm cái gì đấy?”
“Bạn trai cô còn đang ở bên ngoài.”
Tư Nam vẫn còn ở bên ngoài, cô liền không nhịn được mà khiêu khích anh.
Tô Tâm Đường nghe giọng điệu lạnh căm kia liền biết anh lại muốn dạy dỗ, liền nhỏ giọng chửi tục một câu.
Nghiêng mặt đi vòng qua phía sau người đàn ông, mặc dù vẫn trong bóng tối nhưng Tô Tâm Đường lại không thích cảm giác nhìn anh đứng ngược sáng chút nào.
Âm thanh yêu kiều đáp: “Vâng vâng vâng.”
“Bạn trai tôi vẫn đang ở bên ngoài.”
“Thế nhưng anh ấy không phải là bạn của anh sao… Vậy mà anh còn giữ không cho bạn gái người ta ra ngoài?”
Nói cô không biết xấu hổ, vậy anh bây giờ lại càng quá đáng không phải sao?
Tuy rằng chuyện quá đáng này cũng do cô mà ra.
Người đàn ông trầm mặc, Tô Tâm Đường không nhìn cũng biết tâm trạng của anh không tốt đẹp là bao.
Chẳng sao, cô vui vẻ là được!
Cảm thấy cục diện đã chuyển biến, Tô Tâm Đường cất giọng nói trong trẻo: “Đồng tiên sinh muốn giúp tôi buộc lại dây áo sao?”
“Nếu anh giúp tôi, tôi sẽ coi như không có chuyện gì xảy ra.”
“Đồng tiền sinh vẫn nên tranh thủ một chút, chúng ta không có nhiều thời gian đâu.”
Cô gái bày ra một bộ dáng chờ đợi rất thoải mái.
Cần cổ vừa nhỏ vừa dài khiến cho sợi dây màu đen kia càng thêm nổi bật, càng làm cho da thịt nàng trở nên chói mắt.
Trong phòng rất yên tĩnh, Đồng Kinh Niên có thể nghe được giọng nói của Tư Nam cùng với người giúp việc ở bên ngoài. Đại loại là hỏi xem có biết cô gái đứng trước mặt anh đang ở đâu không.
Đồng Kinh Niên không dám chắc cô còn dám làm ra loại chuyện gì nữa không, cũng biết thời gian không có nhiều.
Làm sớm xong sớm.
Buông cánh tay vẫn đang nắm bàn tay Tô Tâm Đường, Đồng Kinh Niên đời này chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ có ngày anh phải giúp một cô gái buộc dây áo ngực, mà người đó còn là bạn gái của bạn anh.
Vứt bỏ hết những nghĩ suy trong đầu, Đồng Kinh Niên hít một hơi thật sâu, nín thở.
Chỉ cần một giây, tốc chiến tốc thắng.
…
“… Không tình nguyện sao?”
“Anh làm gì đấy?”
Tô Tâm Đường thật sự nhịn không được, vặn vẹo thân mình, nghiêng mặt muốn nhìn người phía sau rốt cuộc đang làm gì.
Có thể được thần tiên giúp buộc dây áo, Tô Tâm Đường cảm thấy rất vi diệu, rất ái muội, hơn nữa anh còn chán ghét cô nhưng vẫn chấp nhận mà làm cho cô.
Thật sảng khoái.
Vô cùng đắc ý*.
*Nguyên văn câu này là 美滋滋 (Hán Việt: mỹ tư tư): chỉ người trong trạng thái đắc ý, cao hứng.
Thần tiên cũng đã hạ phàm cho dù không tình nguyện, nhưng một hai phút trôi qua mà anh vẫn chưa làm xong.
Bàn tay có vết chai mỏng thỉnh thoảng cọ ở phía sau cổ khiến cô cảm thấy rùng mình, ngứa ngáy. Nếu đổi lại là người đàn ông khác có lẽ Tô Tâm Đường sẽ cho rằng hắn muốn chiếm tiện nghi của cô.
“Đừng lộn xộn.”
“Tôi đang buộc giúp cô rồi không phải sao?”
Tô Tâm Đường không thoải mái vặn vẹo thân mình, Đồng Kinh Niên liền lên tiếng quát lớn.
Khi anh cảm thấy sắp thành công rồi thì cô lại làm chúng tuột ra.
Nếu bây giờ Tô Tâm Đường có thể nhìn thấy Đồng Kinh Niên thì sẽ phát hiện ra trán anh đã sớm bị mây đen bao phủ.
Quá khó giải quyết.
Hoàn toàn ngoài dự đoán của Đồng Kinh Niên, ban đầu anh nghĩ chỉ là hai sợi dây mà thôi. Trong một giây cũng có thể buộc lại như cũ, nhưng thực tế lại rất khó khăn.
So với việc chém giết trên thương trường còn khó hơn.
Càng làm càng không xong.
Càng muốn tránh cô lại càng phải chạm vào cơ thể cô.
Mát lạnh cũng rất mượt mà.
Hai đầu lông mày của Đồng Kinh Niên đã dính chặt vào nhau.
“Tôi không định cử động đâu nhưng mà ngứa quá.”
Tô Tâm Đường cảm thấy như trúng độc, đặc biệt là hơi thở nóng ẩm của anh cứ không ngừng phả vào phía sau cổ. Cô vốn dĩ đã mẫn cảm, bây giờ liền không nhịn được mà rụt cổ cười ra tiếng.
“Đường Đường?”
Tay Đồng Kinh Niên cứng đờ, là Tư Nam.
Hắn chắc hẳn ở cách đây không xa, tim anh bỗng đập nhanh hơn, thế nhưng cô gái này vẫn không biết sống chết mà cười.
Đồng Kinh Niên vươn bàn tay bịt kín miệng cô.
Cánh môi mềm mại, ướt át cọ vào lòng bàn tay ấm áp, khô ráo của người đàn ông.
“Ưm?”
Tô Tâm Đường liếc nhìn người phía sau bằng ánh mắt không hiểu chuyện gì.
Đồng Kinh Niên cũng không trả lời, không biết tại sao anh lại cảm thấy hai người bây giờ rất giống với những đôi yêu đương vụng trộm, liền nhanh chóng dùng tay kia xử lý xong phần dây áo.
“Xong rồi.”
Có lẽ do cảm nhận được nguy cơ bị phát hiện nên Đồng Kinh Niên dùng một tay lại có thể buộc xong dây áo ngực.
Cả người bỗng lùi hẳn về phía sau, tựa như Tô Tâm Đường chính là hồng thủy mãnh thú mà cách xa cô hai mét.
Tô Tâm Đường duỗi tay sờ lên cổ, buộc cũng không tệ lắm, còn muốn mở miệng khen một câu thì bỗng thấy anh từ trong túi quần lấy ra thứ gì đó.
Nương theo ánh trăng, hình dáng người đàn ông cũng trở nên rõ ràng hơn.
Anh từ trong túi rút ra một chiếc khăn tay, tỉ mỉ lau chùi từng ngón tay rồi đến lòng bàn tay.
Đều là những nơi đã chạm vào Tô Tâm Đường.
Sau đó tùy ý ném trên sàn nhà.
Lại một lần nữa trở về bộ dáng cao cao tại thượng, bất khả xâm phạm.
Tô Tâm Đường: Tôi nhổ vào!
Nâng gót giày đến trước mặt người đàn ông, ánh mắt mị hoặc: “Chán ghét việc tiếp xúc với tôi sao?”
“Vậy thì Đồng tiên sinh chắc hẳn phải tự cắt bỏ…”*
*Nguyên văn câu này là 剁鸟 (Hán Việt: băm điểu): “điểu” trong tiếng Việt là “chim”… Thôi mọi người tự hiểu. (///▽///)
Tô Tâm Đường liếc mắt đến khu vực giữa hai chân người đàn ông, giọng nói mất mát: “Nơi đó không chỉ có tay mà còn cả chân tôi cũng chạm đến rồi, so với tay thì chân bẩn gấp một trăm, một ngàn lần đấy.”
Dưới ánh mắt chăm chú lạnh như tảng băng nghìn năm, Tô Tâm Đường vỗ vỗ ngực anh, không đợi anh phản ứng mà nhét vào trong túi quần một vật gì đó, liền nhẹ nhàng rời đi.
…
Cánh cửa mở ra rồi khép lại, để lại một mình anh trong căn phòng đen tối.
Đồng Kinh Niên nghe thấy âm thanh giày cao gót đạp trên nền gạch men sứ cùng với giọng nói yêu kiều, nhỏ nhẹ: “Tư Nam ~!”
“Đi đâu vậy Đường Đường?”
Tư Nam đang hỏi cô.
“Quần áo có chút vấn đề nên em vào phòng sửa sang lại một chút.”
Nói dối không chớp mắt. Đồng Kinh Niên không hề nghe ra một tia chột dạ hay hổ thẹn nào trong lời nói của cô.
Mãi đến khi tiếng bước chân của hai người càng lúc càng xa, Đồng Kinh Niên mới từ trong túi lấy ra vật cô gái kia đã nhét vào.
Một mảnh giấy, trên đó có ghi một dãy số.
“Wechat của tôi.”
——————————————————
“Anh từ trong túi rút ra một chiếc khăn tay, tỉ mỉ lau chùi từng ngón tay rồi đến lòng bàn tay.
Đều là những nơi đã chạm vào Tô Tâm Đường.
Sau đó tùy ý ném trên sàn nhà.”
Editor: Gớm. Sau này anh lại chẳng húp vội.