Đồng Kinh Niên khẽ nhíu mày, dùng hành động thực tế thực hiện mong muốn của cô.
Tiểu huyệt giống như có sinh mệnh, khi ngón tay vừa mới tiến vào đã bị miệng huyệt gắt gao cắn chặt.
Giống như sợ anh đi mất nên không ngừng dùng sức hút mạnh vào trong.
Mặc dù thân dưới của cô vẫn đang được che lấp bởi làn váy, nhưng cả hai người đều có thể tưởng tượng ra được khung cảnh bên dưới như thế nào.
Đồng Kinh Niên cảm thấy cả người nóng bừng, anh phải làm gì đó để giảm bớt cơn nóng này.
Nếu bây giờ vật đang cắm vào là côn thịt của anh thì chắc chắn còn thoải mái hơn.
Gương mặt vẫn trầm tĩnh, Đồng Kinh Niên giống như một nhà nghiên cứu khoa học. Lần lượt cắm vào nửa ngón tay, rồi đến toàn bộ một ngón tay, cuối cùng đem cả hai ngón tiến vào trong.
Hoa huyệt tinh xảo chảy ra dâm thủy, nuốt trọn hai ngón tay của anh.
Đồng Kinh Niên quan sát gương mặt của Tô Tâm Đường, cả người cô bây giờ đều tập trung vào ngón tay của người đàn ông. Hoa huyệt được thứ gì đó cắm vào rất thoải mái, ngứa ngáy cũng giảm bớt.
Cô kẹp hai chân lại, trong miệng phát ra âm thanh như con thú nhỏ.
Thoải mái.
—- nhưng chưa đủ.
Đồng Kinh Niên đưa ra kết luận.
Vì thế —-
Từ hai ngón tay bỗng trở thành ba ngón.
…
“A ~”
“Thật s͙ư͙ớ͙n͙g͙, mau động đi.”
“Đủ rồi, đủ rồi! Căng quá! Sẽ hỏng mất!”
Tô Tâm Đường cũng không hiểu Đồng Kinh Niên là cái dạng người gì, tại thời điểm này còn có thể bày ra bộ dáng cao ngạo. Thế nhưng chỉ cần ngón tay anh đủ dài, đủ thoải mái thì cô sẽ bỏ qua.
Tiểu huyệt bị cắm tràn đầy, ngón tay của người đàn ông quả thật khá dài. Động tác của anh không hề có kỹ thuật nhưng trên đường đi khó tránh khỏi cọ vào điểm mẫn cảm, chỉ một chút lơ đãng như vậy cũng đủ làm cho cả người Tô Tâm Đường mềm nhũn.
Huống hồ cô còn có thể tự khiến cho mình s͙ư͙ớ͙n͙g͙* hơn nữa đấy.
*Nguyên văn câu này là 丰衣足食 (Hán-Việt: Phong y túc thực): Ăn no mặc đẹp.
Cánh mông khẽ đưa đẩy, dẫn dắt ngón tay của anh, không có người nào hiểu rõ được thân thể cô hơn so với chính bản thân mình.
Tô Tâm Đường cảm thấy bản thân cô rất có thành tựu, khi có thể làm cho Đồng Kinh Niên phải giúp cô an ủi, biến anh thành một công cụ biết đi.
Chỉ cần anh đứng ở nơi này đem ngón tay nhét vào bên trong hoa huyệt cũng khiến cho cô chơi mãi không chán.
Cô gái trong ngực vui vẻ vô cùng, gương mặt ửng đỏ, đôi mắt lấp lánh ánh nước. Đối với Đồng Kinh Niên mà nói, anh cũng không thể tiếp tục bày ra bộ dáng bình tĩnh nữa rồi.
Vật giữa hai chân đã nhô cao.
Anh muốn đem ngón tay đổi thành côn thịt của chính mình.
Vừa nghĩ đến đây, Đồng Kinh Niên liền đem ngón tay từ bên trong tiểu huyệt rút ra ngoài, còn kéo theo một sợi chỉ bạc.
Kéo dài ở trong không khí sau đó mới run rẩy đứt đoạn.
Phía dưới cũng đã đủ ướt, cũng được nới đủ rộng.
Đồng Kinh Niên đưa ra đánh giá: Có thể trực tiếp cắm vào.
Người đàn ông cũng không nhàn rỗi, một bàn tay vẫn đang ôm lấy cơ thể mềm như bông của Tô Tâm Đường, tay còn lại nhanh chóng cởi thắt lưng.
Tô Tâm Đường bỗng nhiên ngăn lại.
“Từ từ đã.”
Đồng Kinh Niên ánh mắt nặng nề nhìn gương mặt cô đã ửng đỏ, không ngăn được sắc xuân. Bàn tay vươn tới bóp chặt cằm, nâng mặt cô lên song song với tầm mắt của anh.
“Tô Tâm Đường, cô lừa tôi?”
Anh đã làm dạo đầu rồi và Tô Tâm Đường cũng rất vui vẻ, hiện tại muốn đến lượt anh thì cô lại nói không nên gấp gáp.
Đồng Kinh Niên không thể không nói đây giống như là điềm báo của việc bị lừa, hơn nữa với tính cách của cô thì anh cũng tin rằng cô dám làm ra chuyện này.
…
Cằm bị người đàn ông nắm chặt, ánh mắt cô đối diện với đôi con ngươi đen nhánh sâu thẳm, lúc ấy Tô Tâm Đường chợt nghĩ —-
A… Đồng Kinh Niên tức giận. Thì ra anh cũng có một mặt như thế này.
Ấn tượng của cô về Đồng Kinh Niên cho tới giờ chỉ có ngạo mạn đến cực điểm, người khác trong mắt anh đa số đều giống như rác rưởi.
Không. Chuẩn xác mà nói thì hoàn toàn không được anh để vào trong mắt.
Sở dĩ cô có thể lượn qua lượn lại trước mắt anh một thời gian lâu như vậy cũng chỉ bởi vì Tư Nam mà thôi.
Có lẽ ở trong mắt anh cô là một đống rác thải có hại, vì phòng ngừa cô lây nhiễm lên người Tư Nam nên anh mới chú ý đến cô nhiều một chút.
Kỳ thật bàn tay của Đồng Kinh Niên đang bóp cằm cô cũng không dùng sức, giọng nói của anh cũng không quá lớn nhưng Tô Tâm Đường lại cảm nhận được anh đang tức giận.
Hơn nữa còn có một loại khí thế rất cường hãn.
Một mặt khác của anh.
Điều này khiến cho trái tim của Tô Tâm Đường run rẩy, không phải vì sợ hãi mà là hưng phấn.
…
Cô tươi cười đón nhận ánh mắt của người đàn ông: “Sao Đồng tiên sinh lại nói như thế?”
“Không phải tôi không làm, chỉ là bỗng nhiên muốn cùng Đồng tiên sinh chơi một trò chơi.”
“Vừa rồi ở bên ngoài anh gọi tôi là gì?”
Đồng Kinh Niên trầm mặc một giây: “Tô Tâm Đường.”
“Không phải.”
Đồng Kinh Niên chăm chú nhìn gương mặt cô, giống như muốn nghiên cứu xem rốt cuộc cô tính giở trò gì.
“Cô giáo Tô?”
“Đúng vậy.” Người đàn ông trả lời rất nhanh, Tô Tâm Đường cũng nói ra trò chơi.
Chính là chơi sắm vai nhân vật, cô vào vai giáo viên còn Đồng Kinh Niên là học sinh cấp ba. Mỗi người sẽ nhập vai theo tính cách của chính mình.
Tô Tâm Đường nói rằng chơi như vậy sẽ làm tăng thêm kích thích.
Ánh mắt nhìn Tô Tâm Đường của Đồng Kinh Niên có chút kỳ quái. Cô gái này trò nào cũng biết chơi, quả nhiên không phải là người tốt đẹp gì.
Đồng Kinh Niên trả lời rất nhanh: “Không chơi.”
Dứt khoát cự tuyệt.
Tô Tâm Đường: “…”
“Anh sợ à?”
Tô Tâm Đường khiêu khích nhìn anh, khóe miệng giương lên.
Đồng Kinh Niên: “Phép khích tướng của cô quá vụng về.”
“Cô bỏ thuốc tôi nên cô có nghĩa vụ giúp tôi giải trừ. Trực tiếp làm đi, không cần chơi mấy trò lòng vòng, tôi không thích.”
Đồng Kinh Niên bây giờ rất giống một cục đá vô cùng cứng rắn, Tô Tâm Đường thật muốn lôi kéo lỗ tai anh hét lớn: Nếu tôi mà bỏ thuốc thì tôi đã dùng thuốc độc giết chết anh!
Thái độ của Đồng Kinh Niên rất rõ ràng, rất kiên quyết.
Người con gái này giống như bông hoa hồng, cánh hoa kiều diễm ướt át, tươi đẹp vô cùng. Nhưng thực tế chính là một viên đạn bọc đường, bên trong toàn là gai nhọn sắc bén, sơ sẩy một chút liền sa vào bẫy của cô.
Cô đang không ngừng thăm dò điểm giới hạn của anh.
Nhưng đến nửa phần cơ hội anh cũng không thể cho cô.
…
Năm phút sau.
Đồng Kinh Niên nằm ở trên giường, Tô Tâm Đường ngồi trên người anh. Bàn tay đang mân mê chiếc cà vạt.
“Xong chưa?”
Đồng Kinh Niên bắt đầu hối hận vì đã đồng ý với cô chơi trò sắm vai này, cảm giác không biết chuyện gì sắp xảy ra khiến anh vô cùng bất an.
Tô Tâm Đường tháo cà vạt từ trên cổ anh xuống, đem hai bàn anh áp sát vào nhau rồi sau đó trói lại thật chặt.
Cách trói tay này là do trước kia cô học được từ đám người hồ bằng cẩu hữu, muốn cởi ra cũng không dễ. Không nghĩ tới hôm nay lại dùng nó trên người của Đồng Kinh Niên, cùng anh chơi trò sắm vai.
“Rồi.”
Tô Tâm Đường nhẹ nhàng vỗ tay, sau đó nhìn xuống đối thủ Đồng Kinh Niên đang bị trói nằm bên dưới, nở một nụ cười sáng lạn.
——————————————————
Lời tác giả:
Nam sinh cấp ba thanh thuần X Nữ giáo viên cầm thú biến thái.