• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bởi vì phát hiện này mà Tô Tâm Đường cảm thấy không vui, muốn náo loạn.

“Tôi đói bụng!”

Đồng Kinh Niên lúc này đâu có tâm trạng lau tóc, anh còn đang đắm chìm trong khung cảnh chính mình bị nước tiểu bắn lên mặt, cả người đều không thoải mái. Nhưng anh cũng không thể ngó lơ Tô Tâm Đường, bèn xoay người.

“Bên kia có đồ ăn.”

Âm thanh đột nhiên im bặt.

Hai người làm tình đã mất gần nửa ngày, đồ ăn đã sớm nguội lạnh.

“Lát nữa tôi sẽ gọi người mang lên.”

Tô Tâm Đường lắc đầu: “Tôi không ăn cái kia.”

“Vậy cô muốn ăn gì?”


Đồng Kinh Niên có trực giác cô gái này muốn gây chuyện.

Tô Tâm Đường mở ra menu gọi món: “Hmm… Sủi cảo nhân hẹ, bún ốc, đậu hũ thối chiên và cả nước đậu xanh nữa.”

Toàn bộ đều là món có mùi hương nồng. Trước đây cô đã để ý Đồng Kinh Niên thích đồ ăn có mùi vị tương đối nhẹ nhàng, thiên hướng phương Tây.

Đúng vậy. Cô chính là có ý định đối phó anh.

Tô Tâm Đường quả nhiên như ý nguyện nhìn thấy gương mặt đen sì của người đàn ông.

“Không thể.”

Anh không có khả năng ở chung một phòng với những thứ đó!

Tô Tâm Đường chu chu cái miệng nhỏ: “Ui… Đồng tiên sinh. Anh vừa mới cùng người ta ngủ, vậy mà đến bữa cơm cũng không cho ăn sao?”

“Anh đã làm người ta suốt hai ngày đấy ~”

Cả đêm hôm trước cộng thêm một buổi sáng hôm nay. Tính thành hai ngày cũng không khác biệt lắm.

Đồng Kinh Niên muốn Tô Tâm Đường câm miệng, cô thích ăn thì cho cô ăn, mấy câu nói kia anh nghe không nổi.



Tô Tâm Đường huýt một tiếng sáo thắng lợi, trần trụi quyến rũ đi vào nhà tắm, hai trái mật đào no đủ nhẹ nhàng đung đưa theo từng bước chân của cô. Lý trí nhắc nhở Đồng Kinh Niên không được nhìn, nhưng vốn dĩ những chuyện càng cấm thì người ta lại càng làm, cuối cùng anh vẫn không nhịn được liếc mắt ngắm nhìn nơi đó.

Trên bầu ngực trắng như tuyết còn lưu lại dấu vết của anh.

Tô Tâm Đường vào trong nhà tắm, trước khi đóng cửa cô bỗng thò đầu ra: “Hy vọng sau khi tôi tắm xong sẽ có luôn đồ ăn nhé.”

“Tôi khóa cửa nên Đồng tiên sinh không được nếm thử trước đâu đấy.”

Đồng Kinh Niên có cảm giác chính mình bị coi khinh: “Ai muốn…” nếm thử chứ?

Phanh —–

Chưa kịp nói hết câu thì Tô Tâm Đường đã đóng cửa lại, Đồng Kinh Niên còn nghe được tiếng chốt khóa.

“…”

Tô Tâm Đường ở trong nhà tắm vui vẻ phát điên, cô cố ý muốn cho Đồng Kinh Niên ăn cục tức.



Sự tình ngày hôm qua xảy ra quá vội vàng nên cô không thể chuẩn bị mấy thứ như đồ trang điểm hay dưỡng da gì đó.

Tô Tâm Đường có chút ảo não nhưng cũng may mặt mộc của cô không đến nỗi nào, dù có trang điểm hay không thì cũng không khác là bao.

Sau khi tắm xong chân của Tô Tâm Đường vẫn có chút mềm, trên người lưu lại không ít dấu vết, cô ở trong lòng thầm mắng Đồng Kinh Niên vài câu.

Anh cầm tinh con chó sao?

Xong xuôi đâu vào đấy, cô liền đứng trước gương thưởng thức nhan sắc của mình, xác định không có vấn đề mới đi ra ngoài.

Tô Tâm Đường vừa mở cửa đã ngửi thấy mùi rau hẹ nồng đậm, bún ốc cùng với nước đậu xanh lẫn lộn. Đồ ăn tới rồi nhưng cô bỗng chú ý đến trang phục được đặt ở trên giường.

Chiếc váy cao định mà cô rất vất vả mới có thể cầm ở trên tay, vậy mà bây giờ anh lại nhẹ nhàng đặt ở đó một chiếc tương tự, bên cạnh còn có thêm một chiếc áo choàng, hương thơm thoang thoảng.

“Cô như thế này đi ra ngoài không thích hợp.”

Đồng Kinh Niên đưa ra đáp án, giọng nói cứng nhắc, con ngươi quét qua xương quai xanh của Tô Tâm Đường.

Toàn những dấu vết đỏ tím.

“Cảm ơn anh.”



Tô Tâm Đường thay váy áo, người đàn ông liền tránh đi tầm mắt. Cô cảm thấy thật kỳ lạ, cũng không phải chưa từng thấy qua.

Thời điểm Tô Tâm Đường bắt đầu ăn, Đồng Kinh Niên đứng cách xa mười vạn tám nghìn mét. Cô lập tức muốn trêu chọc anh, liền gắp lên một miếng sủi cảo.

“Anh ăn không?”

Đồng Kinh Niên: “… Không ăn.” Mày rậm nhăn lại.

Tô Tâm Đường chớp chớp mắt: “Bên trong có rau hẹ, tráng dương.”

Lông mày của Đồng Kinh Niên càng dính chặt vào nhau: Có ý gì?



Một bữa cơm mà Đồng Kinh Niên đứng ngồi không yên. Tô Tâm Đường ăn không ít, cô thật sự rất đói bụng.

Sau khi đã ăn no, Tô Tâm Đường sửa sang lại một chút rồi bỏ chạy lấy người: “Tôi có chút việc bận. Tạm biệt Đồng tiên sinh nhé!”

Tất nhiên trước lúc rời đi cũng không quên bước tới gần Đồng Kinh Niên. Anh còn cho rằng cô muốn hôn anh nên đã chuẩn bị sẵn vài câu châm chọc, ai ngờ cô lại hướng đến mặt anh hà một hơi.

Không để cho anh một giây phản ứng liền nghênh ngang bỏ đi.

Đồng Kinh Niên: “…”

Trong căn phòng ngập tràn hương vị khó ngửi bỗng chỉ còn lại mình anh. Dường như trút được gánh nặng nhưng lại thêm phần áp lực.

Lúc này đây Đồng Kinh Niên không thể không suy nghĩ đến vấn đề mà từ khi tỉnh dậy anh đã cố gắng xem nhẹ.

Anh đã lên giường với bạn gái của Tư Nam.

Tối hôm qua mặc dù uống say nhưng ý thức thì hoàn toàn thanh tỉnh, từng chi tiết nhỏ anh đều nhớ rõ. Thậm chí sáng nay khi đã tỉnh táo vẫn còn tiếp tục làm tình thêm một lần.


Trước đây còn nói muốn canh chừng Tô Tâm Đường, không cho yêu nữ kia đội nón xanh lên đầu bạn anh. Cuối cùng Đồng Kinh Niên cũng không thể tưởng tượng nổi, chính anh lại là người mang chiếc nón đó đặt lên đỉnh đầu của Tư Nam.


——————————————————


“Tất nhiên trước lúc rời đi cũng không quên bước tới gần Đồng Kinh Niên. Anh còn cho rằng cô muốn hôn anh nên đã chuẩn bị sẵn vài câu châm chọc, ai ngờ cô lại hướng đến mặt anh hà một hơi.”


Editor: Quả dưa bở này không những to mà còn có mùi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK