Thỉnh thoảng Đồng Kinh Niên lại bị cô gái này vứt cho một câu nói chẳng rõ đầu đuôi, hoàn toàn không thể hiểu được, hơn nữa anh cũng không thích cách gọi này.
Trước kia, mỗi lần như vậy anh sẽ cùng với Tô Tâm Đường đấu võ mồm.
Nhưng hiển nhiên, trên phương diện đấu võ mồm thì Đồng Kinh Niên càng đánh lại càng thua, đánh trận nào thua trận đó.
Giờ đây anh đã phát hiện ra được một phương thức mới.
Làm cho cô ngậm miệng.
Đôi môi mỏng lại một lần nữa tiến tới, lấp kín cái miệng nhỏ đang lải nhải kia.
Tô Tâm Đường bị hôn đến mức choáng váng, xung quanh cô toàn là hơi thở của anh.
Nhưng đây không phải là mấu chốt, mấu chốt ở chỗ Tô Tâm Đường cảm thấy hình như miệng của cô sưng lên rồi.
Bị hôn sưng.
Lúc hai người chưa hôn nhau, cô còn hơi canh cánh trong lòng. Hiện tại khi đã phá giải được kỹ năng này thì anh thật đúng là học đi đôi với hành, còn sắp lên trời luôn rồi!
...
Tô Tâm Đường đến chung cư của Đồng Kinh Niên là vào buổi sáng, chờ đến khi mọi việc kết thúc thì ngoài trời đã tối đen.
Thời điểm mê man tỉnh dậy, ngoại trừ trên người có chút nhức mỏi ra thì tinh thần lại rất thoải mái. Cơ thể cũng không có cảm giác dính nhớp, nếu không cô sẽ nổi điên phi thẳng vào trong phòng tắm mất.
Rõ ràng là đã được tẩy rửa sạch sẽ.
Mà ai là người giúp cô tắm thì không cần nói cũng biết.
Tô Tâm Đường có cảm giác như tay chân không còn là của chính mình nữa rồi. Thật ra cô cũng không miệt mài suy nghĩ về chuyện anh giúp cô tắm rửa có phải là vì anh yêu thích cô hay không. Dù sao thì đối với một người có thói quen sạch sẽ cũng khó có thể chịu được thân thể dinh dính, nhớp nháp của cô mà thôi.
Thậm chí Tô Tâm Đường còn tưởng tượng ra dáng vẻ anh vừa nhíu mày, vừa nghiêm túc tẩy rửa những thứ không sạch sẽ ở trên người cô.
Mà hiện tại người nọ đang ngồi ở cuối giường, trên người anh vẫn là một bộ tây trang chỉnh tề. Bởi vì anh ngồi quay lưng lại nên cô cũng không thấy được vẻ mặt của anh.
Trước kia hai người làm tình cơ bản sẽ không chạm mặt nhau quá nhiều. Thông thường Đồng Kinh Niên sẽ rời đi trước, nếu không phải là đi tắm thì chính là đi nấu ăn.
Tô Tâm Đường chăm chú nhìn phần gáy của người đàn ông, cuối cùng còn căm giận mà phát hiện ra một điều.
Đệch. Đến cái gáy của người này cũng đẹp như thế.
Rốt cuộc ông trời còn có đạo lý hay không?
Tô Tâm Đường lười nhúc nhích, cô vươn bàn chân nhỏ nhắn ra khỏi chăn rồi đá nhẹ lên eo của người đàn ông.
Tốt, anh đã quay mặt lại đúng như ý muốn của cô, ánh mắt nhìn về phía cô gái lười biếng đang làm tổ ở trong chăn.
"Đồng tiên sinh, anh đang ngẫm về triết lý cuộc đời à?"
Suy nghĩ rõ là nghiêm túc.
Tô Tâm Đường nghiêng đầu trêu chọc, thật ra cô đang muốn ngồi dậy nhưng xét đến thân thể vẫn trần như nhộng thì lại thôi.
Đương nhiên không phải vì thẹn thùng, trong từ điển của cô không tồn tại hai chữ đó.
Chủ yếu là do cô không muốn chọc vào Đồng Kinh Niên, thần tiên được "ăn mặn" tựa như lang như hổ.
"Tô Tâm Đường."
Người đàn ông gọi tên cô.
Tô Tâm Đường: "Hả?"
Anh hỏi: "Quan hệ của chúng ta là gì?"
...
Giọng điệu của Đồng Kinh Niên rất trầm ổn, tựa như lại trở về dáng vẻ cao lãnh lúc hai người gặp nhau lần đầu tiên. Không phải bộ dáng động tình mang theo chút tình dục, cũng không phải là bị chọc cho thẹn quá hóa giận.
Tô Tâm Đường đã từng nói những lời này với Đồng Kinh Niên khi anh tra hỏi cô ở lần đi đến quán bar trước đây không lâu.
Mà hiện tại anh lại đang nhắc lại chủ đề này.
Anh muốn nghe từ trong miệng cô, đến cuối cùng thì giữa hai người họ là loại quan hệ gì.
Ngay cả việc thân mật nhất cũng đã làm rồi. Cô vội vàng, bá đạo chiếm lĩnh toàn bộ con người anh... Vậy... quan hệ của bọn họ là gì?
"Anh rất để ý?"
Tô Tâm Đường nhướng mày.
Đối với câu hỏi của Đồng Kinh Niên, cô cũng chỉ kinh ngạc một chút. Ngón tay mảnh khảnh đặt ở giữa môi, nhẹ nhàng mà cắn. Cô nhìn thẳng về phía người đàn ông cách đó không xa, cười hai tiếng.
"Bạn tình?"
Không thể không nói từ ngữ này miêu tả chuẩn xác nhất quan hệ của hai người bọn họ.
Hiển nhiên Đồng Kinh Niên rất không vừa lòng. Anh liếc nhìn cô gái không biết sợ là gì kia, vươn tay, chỉ ra cửa.
"Ngay bây giờ, biến mất khỏi tầm mắt của anh."
Tô Tâm Đường: ???
Cô không tiếp tục cắn tay nữa và nét tươi cười trên gương mặt cũng hoàn toàn biến mất.
Không phải chứ... Tình huống gì đây? Cô đang bị Đồng Kinh Niên hạ lệnh đuổi khách?
"Anh đuổi em đi?"
Gương mặt tinh xảo của Tô Tâm Đường tràn ngập vẻ không thể tin nổi.
Cô chưa từng bị người ta đuổi đâu đấy... Không đúng, bị đuổi một lần rồi. Trước đó cô ở trên xe của Đồng Kinh Niên sờ soạng tiểu Đồng, anh đã trực tiếp bảo cô "Cút".
Từ đó mà nói, số lần bị đuổi ít đến đáng thương mà cô phải trải qua, toàn bộ đều do anh ban tặng.
Gương mặt của Đồng Kinh Niên không biểu cảm. Xung quanh không hề tồn tại bất kỳ tiếng động nào hết, điều này chứng minh rõ ràng rằng Tô Tâm Đường không nghe nhầm. Đúng là anh đuổi cô.
Tô Tâm Đường tức giận rồi. Rõ ràng cô bị "làm" rất nhiều lần, đã thế còn đảm đương vai trò giáo viên dạy hôn môi. Mà bây giờ anh sướng cũng sướng rồi, kỹ thuật hôn cũng tiến bộ vượt bậc liền muốn đá cô giáo đi sao?
Ngay cả cơm cô cũng chưa được ăn đâu đấy.
"Cái đồ không biết xấu hổ!"
Tô Tâm Đường không phải là người thích lải nhải, nếu anh đã không chào đón thì cô còn ở lại đây làm gì.
Hùng hùng hổ hổ nhảy ra từ trong chăn, thân thể mềm mại với đường cong xinh đẹp ở dưới ánh đèn lại càng lóa mắt. Quan trọng nhất chính là trên da thịt còn có những dấu vết xanh tím do Đồng Kinh Niên lưu lại.
Hình ảnh này khiến Đồng Kinh Niên hơi ngẩn người nhưng anh cũng không thất thần quá lâu. Bởi vì Tô Tâm Đường vừa tiện tay nhặt lên một món đồ rồi ném thẳng lên đầu của anh: "Tạm biệt tiểu xử nam!"
Sau khi đi giày xong, Tô Tâm Đường túm lấy quần áo đi sang phòng ngủ dành cho khách để mặc vào.
Đồng Kinh Niên vươn tay lấy xuống đồ vật đang nằm trên đầu của anh.
Màu đen, có ren, hai vị trí lõm vào giống như hình dáng cái bát.
Mí mắt anh giật giật.
Nếu anh đoán không nhầm thì đây là chiếc áo bao trùm trên ngực của Tô Tâm Đường.
"..."