• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tô Tâm Đường nháy mắt đã hiểu.

Trước đó cô từng gửi tin nhắn Wechat cho Đồng Kinh Niên nói rằng tiểu huyệt bị đau, thì ra là anh chuẩn bị sẵn.

Nhưng… cũng thật muộn tao*!

*Muộn tao: Người có lời nói và suy nghĩ trái ngược nhau, miệng thì luôn nói ghét nhưng thật ra trong lòng lại rất thích.

Tô Tâm Đường có nằm mơ cũng không nghĩ đến Đồng Kinh Niên sẽ mua cho cô loại thuốc này, dù sao nhìn anh chẳng hề giống một người biết chăm sóc người khác.

Kỳ thật… suy nghĩ cẩn thận một chút, ngoại trừ việc EQ hơi thấp thì anh cũng không đến nỗi nào. Thời điểm đè cô lên cánh cửa để làm tình, anh luôn dùng tay lót phía sau lưng tránh cho cô bị cọ đau.

Cân nhắc lại thì anh cũng man lắm đấy chứ.

Tô Tâm Đường vẫn đang suy nghĩ chuyện trời trăng mây đất nhưng hình ảnh này rơi vào mắt Đồng Kinh Niên lại thành: Đôi mắt của cô gái này di chuyển liên tục, chắc chắn là đang nghĩ đến chuyện xấu xa.

“Việc này tôi sẽ không giúp đâu.”

Người đàn ông lạnh nhạt mở miệng, thái độ kiên định dị thường.

Muốn anh mặc quần áo cho cô còn có thể thương lượng, nhưng bôi thuốc…

Nơi đó là bộ phận riêng tư.

Đồng Kinh Niên chỉ nghĩ thôi cũng thấy đau đầu.


Thật ra Tô Tâm Đường không hề có suy nghĩ gì cả, đây là Đồng Kinh Niên muốn nhắc nhở cô.

Ồ?

Còn có thể làm như vậy nha.

Tất nhiên hôm nay cô không có tâm trạng chơi đùa như vậy, sau cuộc làm tình vừa rồi cô thật sự rất mệt. Ở trên giường Đồng Kinh Niên mang cô lăn lộn đến mức rã rời.

Cho nên cô cũng không muốn kích thích đối phương, bảo anh bôi thuốc giúp mình…

Nói thật là cô không yên tâm về Đồng Kinh Niên cho lắm.

Đàn ông mới được khai trai giống như người tám đời không nhìn thấy thịt. Một khi đã “làm” là phải đến chán thì thôi.

Thôi thì để sau.

Tô Tâm Đường chớp chớp mắt: “Anh nghĩ cái gì thế? Sao trong đầu toàn những thứ đen tối thế này, thật là hư hỏng nha.”

Vừa nói vừa giả bộ dùng nắm đấm nhỏ đánh lên ngực của anh.

Nhìn qua rất giống một đóa hoa màu trắng thanh thuần, thẹn thùng.

Tô Tâm Đường lại một lần nữa tự khiến bản thân mình nổi da gà, thế nhưng chỉ cần nhìn thấy dáng vẻ ăn hoàng liên* của Đồng Kinh Niên thì Tô Tâm Đường liền vui vẻ.

*Hoàng liên: Một vị thuốc đắng trong Đông y.

Đồng Kinh Niên hít một hơi thật sâu, dặn lòng phải bình tĩnh.

Không thể tức giận, tức giận sẽ tổn hại thân thể.

Chỉ là ánh mắt lưu manh của Tô Tâm Đường vẫn khiến cho cơ tim của anh tắc nghẹn.



Tô Tâm Đường đánh giá tuýp thuốc mỡ trong tay: “Tiện tay mua?”

“Như thế nào lại tiện tay?”

“Tôi cũng muốn học tập một chút.”



Tô Tâm Đường không nhịn được thói quen bắt lấy cơ hội trêu chọc Đồng Kinh Niên.

Mặc dù hôm nay là tình huống đặc biệt, không thể để cho anh giúp mình bôi thuốc nhưng cô vẫn có thể chơi theo kiểu này.

Đồng Kinh Niên từ trên cao nhìn xuống: “Có ăn cơm nữa không?”

Nhanh chóng chuyển đề tài.

“Hay là không đói bụng nữa?”

Tô Tâm Đường: “Đói.”

Cô duỗi tay sờ bụng.

Thật sự rất đói nha.

Tuy rằng bụng nhỏ vẫn hơi phình phình nhưng trong đó cũng đâu phải cơm.

Thể lực tiêu hao như vậy tất nhiên phải đói rồi.

Nhận thấy Tô Tâm Đường có ý định gọi cơm, Đồng Kinh Niên nhanh chóng chặn trước.

“Tôi sẽ không làm mấy thứ như bún ốc hay sủi cảo hẹ gì đó.” Cho nên không được phép chọn món.

Tô Tâm Đường: “Anh nấu cơm hả?”

Không thể không nói có chút kinh ngạc.

Đồng Kinh Niên tự phụ gật đầu, sau đó liền đi ra khỏi phòng.

Tô Tâm Đường đứng ở trong phòng ngủ của Đồng Kinh Niên đánh giá tuýp thuốc trong tay một chút, nụ cười chậm rãi lộ trên môi.

Không lâu sau cô cũng đuổi theo anh.

“Anh làm thật sao?”

Đừng có nhân lúc không có mặt cô mà gọi cơm ở bên ngoài hoặc gọi dì giúp việc đến nấu đấy nhé.

Đối diện với ánh mắt nghi ngờ không hề che dấu của Tô Tâm Đường, sắc mặt anh không tốt lắm, có cảm giác như đang bị mạo phạm.

Nhìn anh giống với loại người thích lừa gạt hết lần này đến lần khác sao?

Dù sao Tô Tâm Đường cũng không mấy tin tưởng Đồng Kinh Niên sẽ nấu ăn. Tiểu võng hồng kia gọi anh là thần tiên bởi vì từ trên người anh tỏa ra hơi thở không dính bụi trần.

Cho dù không nói đến hình tượng của Đồng Kinh Niên thì hầu hết những người giàu có giống như anh, đều sẽ không biết mấy kỹ năng nấu nướng thế này.

Tư Nam nhìn qua rất nhàn rỗi cũng sẽ không biết, Tô Tâm Đường lại càng không, thậm chí mấy người bạn nhà giàu mới nổi của cô cũng vậy.

Trong nhà đều có một dì chuyên môn phụ trách việc nấu nướng, vì sao còn muốn tự mình làm cơm?

Cho nên Tô Tâm Đường mới cảm thấy kinh ngạc.





Đương nhiên đến cuối cùng Đồng Kinh Niên đã dùng hành động chứng minh bản thân mình.

Tô Tâm Đường dựa vào cánh cửa, ánh mắt hiếm lạ nhìn người đàn ông đang bận rộn ở trong bếp.

Mỳ Ý nóng hổi, bánh mỳ nướng và trứng ốp la…

Toàn bộ quá trình Đồng Kinh Niên làm rất trôi chảy, vừa thấy cũng đoán được anh đã từng làm qua rất nhiều lần, không hề khó khăn chút nào.

Qua mùi hương cùng với màu sắc, Tô Tâm Đường cũng có thể chắc chắn mình đoán không sai.

Nhưng cô vẫn lấy di động để ghi lại một chút, nếu như khó ăn thì còn có thể cười nhạo đối phương.

Sau khi ăn được một lúc Tô Tâm Đường cũng không có hành động gì.

Mặc dù không phải cực kỳ ngon nhưng nhìn bên ngoài thì cũng không khác so với đầu bếp làm. Tô Tâm Đường rất chú trọng việc bảo trì dáng người nên sẽ không ăn uống quá độ, vì vậy cô càng thích đồ ăn được bày trí đẹp mắt.

So với mỹ thực cô từng ăn thì vẫn còn kém rất nhiều nhưng quả thực cũng phải nói với anh một câu “không tồi”.

Dù sao thì anh cũng đâu phải đầu bếp chuyên nghiệp.

Hơn nữa bữa ăn này là do Đồng Kinh Niên làm nên Tô Tâm Đường càng có một loại cảm thụ khác.

Đồng Kinh Niên vẫn luôn cầm dĩa lấy đồ ăn, nhưng thực tế anh đều chú ý quan sát đến biểu tình của cô gái ngồi đối diện.

Anh nhận ra Tô Tâm Đường cảm thấy bữa ăn này cũng không tồi, khóe miệng khẽ nhếch lên mang theo ý kiêu ngạo, khiến cho khuôn mặt ngạo mạn khó gần của anh hòa hoãn không ít.

Giống như một thiếu niên thản nhiên khoe thành công của mình với người bạn khác phái.

“Anh học nấu ăn từ khi nào?”

Tô Tâm Đường cắn một miếng trứng ốp có hình dạng cực tròn trịa, nhịn không được liền hỏi.

Đồng Kinh Niên: Lúc đi học ở nước ngoài.

Thế nhưng khi mở miệng lại thành: “Việc này còn cần phải học?”

Một bộ dáng “người bình thường đều sẽ biết nấu ăn”.

Tô Tâm Đường: Có một câu MMP* không biết có nên nói ra hay không?

*MMP (妈卖批): Đ.ĩ mẹ mày/ Mẹ mày là con đ.ĩ.

Theo cách nói của người Trùng Khánh thì MMP là một câu chửi mắng cực kỳ thậm tệ và thô tục. Nếu như bị người khác chửi MMP thì thậm chí họ có thể xảy ra xung đột, đánh nhau.



Tô Tâm Đường dạy học cho nhóc mập mạp xong rồi lại dạy tiếp cho cậu của nhóc mập mạp thêm một buổi nữa.


Tất nhiên là với mỗi một đối tượng thì nội dung bài học sẽ khác nhau.


Sau khi ăn xong bữa cơm tình yêu do Đồng Kinh Niên làm thì cũng đã là buổi chiều. Tô Tâm Đường lấy khăn giấy lau miệng sau đó để lại một câu “Cảm ơn đã tiếp đãi” liền bỏ chạy lấy người.


Đồng Kinh Niên nhìn đến chỗ bát đĩa vẫn còn ở trên bàn, lại nghĩ đến hình ảnh người con gái nằm hút thuốc ở trên giường sau khi xong việc.


Không biết vì sao anh lại có ảo giác chính mình vừa bị tra nữ chơi đùa.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK