"Sao thế? Tô Vũ, anh không dám bắn tiếp nữa à? Anh sợ mình sẽ không may mắn mãi hả?"
Khương Tử Kỳ cười khẩy, âm dương quái khí nói.
"Tôi thắng rồi, không cần bắn nữa."
Tô Vũ thản nhiên trả lời.
"Thắng á?"
Đầu tiên, Khương Tử Kỳ sửng sốt, sau đó cô ta ôm bụng cười to: "Tô Vũ, anh chưa tỉnh ngủ à? Cậu chủ Gia Cát Thần được chín mươi bảy điểm, anh mới được có năm mươi điểm, anh lấy cái gì mà thăng? Thắng bằng miệng à?”
"Ai bảo cô, tôi chỉ được năm mươi điểm?"
Tô Vũ đi lên đằng trước, anh dịch cái bia ở khoảng cách ba mươi mét ra.
Sau đó.
Đám Lục Tuyên Nghỉ liền trông thấy, Tô Vũ còn bản trúng cả hồng tâm mười điểm ở bia bắn khoảng cách năm mươi mét.
Không ngờ Tô Vũ lại bắn một mũi tên trúng hai bia?
"Cái này, cái này sao có thể được chứ? Không ngờ một đứa sống trên núi như anh ta lại bắn tên giỏi thế hả? Thắng cả tay cung tranh giải toàn quốc ư?"
Khương Tử Kỳ không thể chấp nhận được sự thật này. Nhưng...
Mũi tên trên hồng tâm ở khoảng cách năm mươi mét lại buộc cô ta phải chấp
nhận. "Gia Cát Thần, dám cược dám thua, đưa tôi hai mươi vạn đi."
Lúc này, Tô Vũ đi đến trước mặt Gia Cát Thần đang có vẻ mặt ủ rũ, anh bình Tĩnh chìa tay ra.
“Anhl"
Tuy Gia Cát Thần có không cam tâm, nhưng anh ta cũng biết, mình... thua rồi.
Hơn nữa, còn thua một cách không còn tôn nghiêm.
"Tô Vũ, anh được lắm, tôi nhớ mặt anh rồi đấy, hai mươi vạn đây, anh cầm đi."
Ném một cái thẻ ngân hàng cho Tô Vũ, Gia Cát Thần chán nản rời đi.
Sau khi anh ta đi.
Lục Tuyên Nghỉ thẹn quá hóa giận đi đến trước mặt Tô Vũ: "Tô Vũ, anh gian lận đúng không? Một người nhà quê như anh, dựa vào đâu mà thắng Gia Cát Thần?"
Ban đầu Lục Tuyên Nghi để Tô Vũ thi bắn cung với Gia Cát Thần là muốn thấy Tô Vũ bị bế mặt, nhưng không ngờ...
Tô Vũ ra tay một cái đã làm mọi người chấn động!
Việc này khiến cô ta cảm thấy rất ấm ức. Một tên nhà quê trồng trọt ở trên núi, dựa vào cái gì mà có thể nổi bật trong hội của Lục Tuyên Nghi cô ta cơ chứ?
Tiếc là.
Đối diện với lời chất vấn vô lý của Lục Tuyên Nghi, Tô Vũ lại chẳng để ý đến cô †a, anh bỏ đi luôn chẳng thèm quay đầu lại.
"Tên này! Anh dám coi thường tôi hả?" Lục Tuyên Nghi tức đến nỗi giậm chân bình bịch.
"Chị Tuyên Nghi, chắc chắn Tô Vũ gian lận xong chột dạ nên mới không dám đối diện với chị."
Khương Tử Kỳ an ủi: 'Lùi một vạn bước mà nói, cho dù Tô Vũ bắn cung giỏi thật thì sao nào?”
"Cho dù anh ta có là quán quân bắn cung giải toàn quốc, anh vẫn phải làm nô lệ cho nhà giàu còn gì, đúng không?”
"Càng đừng nói đến chuyện đánh đồng anh ta với cậu chủ Gia Cát."
"Cậu chủ Gia Cát cả ngày không làm việc, bố anh ấy liền bắn năm trăm vạn vào thẻ cho cậu chủ Gia Cát, còn Tô Vũ thì sao? Một người hơn hai mươi tuổi đầu mà không có nổi hai mươi vạn, đời này anh ta có thể làm ra thành tựu gì cơ chứ?"
"Chị Tuyên Nghi không lấy anh ta, đúng là một lựa chọn sáng suốt nhất!"
Nghe vậy, Lục Tuyên Nghỉ cảm thấy khá hơn nhiều rồi, cô ta nói với Khương Tử Kỳ: "Đi thôi, chúng ta đi ăn."
Cùng lúc đó.
Tập đoàn Vương Thị.
Vương Thiến Thiến và bố cô ta vừa họp xong.
"Bố, tối nay con có một bữa tiệc, con không về ăn cơm đâu." Vương Thiến Thiến làm nũng nói.
"Vậy con về sớm một chút. Ngày mai chúng ta phải bàn một dự án với tập đoàn Lý Thị đấy."
Bố của Vương Thiến Thiến dặn dò.
"Đàm phán với tập đoàn Lý Thị có gì hay mà bàn đâu? Mỗi lần nhìn thấy Lý Văn Tịnh kia là con lại thấy phiền. Cô ta suốt ngày tự cho mình là đúng, thế mà còn để một tên lừa đảo dẻo mồm chữa bệnh cho bố cô ta? Đúng là nực cười!"
"Con lớn bằng từng này, con chưa thấy ai vẽ bùa chữa bệnh cả, thật cạn lời, anh ta còn nói cái gì mà bố cô không sống được qua hôm nay, tốt nhất đừng để con gặp lại tên lừa đảo đó ở thành phố Kim Lăng này, nếu không con..."
Vương Thiến Thiến đang nói.
Đột nhiên, phịch một tiếng, tổng giám đốc Vương ngã xuống đất ngay trước mặt cô ta, khuôn mặt ông ta tím tái và có lốm đốm đỏ.
"Bố? Bố sao vậy? Bố đừng làm con sợ." Thấy bố mình không còn hô hấp nữa, Vương Thiến Thiến sợ tái mặt.
Khương Tử Kỳ cười khẩy, âm dương quái khí nói.
"Tôi thắng rồi, không cần bắn nữa."
Tô Vũ thản nhiên trả lời.
"Thắng á?"
Đầu tiên, Khương Tử Kỳ sửng sốt, sau đó cô ta ôm bụng cười to: "Tô Vũ, anh chưa tỉnh ngủ à? Cậu chủ Gia Cát Thần được chín mươi bảy điểm, anh mới được có năm mươi điểm, anh lấy cái gì mà thăng? Thắng bằng miệng à?”
"Ai bảo cô, tôi chỉ được năm mươi điểm?"
Tô Vũ đi lên đằng trước, anh dịch cái bia ở khoảng cách ba mươi mét ra.
Sau đó.
Đám Lục Tuyên Nghỉ liền trông thấy, Tô Vũ còn bản trúng cả hồng tâm mười điểm ở bia bắn khoảng cách năm mươi mét.
Không ngờ Tô Vũ lại bắn một mũi tên trúng hai bia?
"Cái này, cái này sao có thể được chứ? Không ngờ một đứa sống trên núi như anh ta lại bắn tên giỏi thế hả? Thắng cả tay cung tranh giải toàn quốc ư?"
Khương Tử Kỳ không thể chấp nhận được sự thật này. Nhưng...
Mũi tên trên hồng tâm ở khoảng cách năm mươi mét lại buộc cô ta phải chấp
nhận. "Gia Cát Thần, dám cược dám thua, đưa tôi hai mươi vạn đi."
Lúc này, Tô Vũ đi đến trước mặt Gia Cát Thần đang có vẻ mặt ủ rũ, anh bình Tĩnh chìa tay ra.
“Anhl"
Tuy Gia Cát Thần có không cam tâm, nhưng anh ta cũng biết, mình... thua rồi.
Hơn nữa, còn thua một cách không còn tôn nghiêm.
"Tô Vũ, anh được lắm, tôi nhớ mặt anh rồi đấy, hai mươi vạn đây, anh cầm đi."
Ném một cái thẻ ngân hàng cho Tô Vũ, Gia Cát Thần chán nản rời đi.
Sau khi anh ta đi.
Lục Tuyên Nghỉ thẹn quá hóa giận đi đến trước mặt Tô Vũ: "Tô Vũ, anh gian lận đúng không? Một người nhà quê như anh, dựa vào đâu mà thắng Gia Cát Thần?"
Ban đầu Lục Tuyên Nghi để Tô Vũ thi bắn cung với Gia Cát Thần là muốn thấy Tô Vũ bị bế mặt, nhưng không ngờ...
Tô Vũ ra tay một cái đã làm mọi người chấn động!
Việc này khiến cô ta cảm thấy rất ấm ức. Một tên nhà quê trồng trọt ở trên núi, dựa vào cái gì mà có thể nổi bật trong hội của Lục Tuyên Nghi cô ta cơ chứ?
Tiếc là.
Đối diện với lời chất vấn vô lý của Lục Tuyên Nghi, Tô Vũ lại chẳng để ý đến cô †a, anh bỏ đi luôn chẳng thèm quay đầu lại.
"Tên này! Anh dám coi thường tôi hả?" Lục Tuyên Nghi tức đến nỗi giậm chân bình bịch.
"Chị Tuyên Nghi, chắc chắn Tô Vũ gian lận xong chột dạ nên mới không dám đối diện với chị."
Khương Tử Kỳ an ủi: 'Lùi một vạn bước mà nói, cho dù Tô Vũ bắn cung giỏi thật thì sao nào?”
"Cho dù anh ta có là quán quân bắn cung giải toàn quốc, anh vẫn phải làm nô lệ cho nhà giàu còn gì, đúng không?”
"Càng đừng nói đến chuyện đánh đồng anh ta với cậu chủ Gia Cát."
"Cậu chủ Gia Cát cả ngày không làm việc, bố anh ấy liền bắn năm trăm vạn vào thẻ cho cậu chủ Gia Cát, còn Tô Vũ thì sao? Một người hơn hai mươi tuổi đầu mà không có nổi hai mươi vạn, đời này anh ta có thể làm ra thành tựu gì cơ chứ?"
"Chị Tuyên Nghi không lấy anh ta, đúng là một lựa chọn sáng suốt nhất!"
Nghe vậy, Lục Tuyên Nghỉ cảm thấy khá hơn nhiều rồi, cô ta nói với Khương Tử Kỳ: "Đi thôi, chúng ta đi ăn."
Cùng lúc đó.
Tập đoàn Vương Thị.
Vương Thiến Thiến và bố cô ta vừa họp xong.
"Bố, tối nay con có một bữa tiệc, con không về ăn cơm đâu." Vương Thiến Thiến làm nũng nói.
"Vậy con về sớm một chút. Ngày mai chúng ta phải bàn một dự án với tập đoàn Lý Thị đấy."
Bố của Vương Thiến Thiến dặn dò.
"Đàm phán với tập đoàn Lý Thị có gì hay mà bàn đâu? Mỗi lần nhìn thấy Lý Văn Tịnh kia là con lại thấy phiền. Cô ta suốt ngày tự cho mình là đúng, thế mà còn để một tên lừa đảo dẻo mồm chữa bệnh cho bố cô ta? Đúng là nực cười!"
"Con lớn bằng từng này, con chưa thấy ai vẽ bùa chữa bệnh cả, thật cạn lời, anh ta còn nói cái gì mà bố cô không sống được qua hôm nay, tốt nhất đừng để con gặp lại tên lừa đảo đó ở thành phố Kim Lăng này, nếu không con..."
Vương Thiến Thiến đang nói.
Đột nhiên, phịch một tiếng, tổng giám đốc Vương ngã xuống đất ngay trước mặt cô ta, khuôn mặt ông ta tím tái và có lốm đốm đỏ.
"Bố? Bố sao vậy? Bố đừng làm con sợ." Thấy bố mình không còn hô hấp nữa, Vương Thiến Thiến sợ tái mặt.