Lục Tuyên Nghi châm chọc, đồng thời cô ta lại nhìn sang Gia Cát Thần: "Gia Cát Thần, anh bắn trước đi. Tiện thể cho Tô Vũ học một chút quy tắc bắn cung."
"Vậy tôi bắt đầu đây."
Gia Cát nói xong, anh ta cầm cung lên.
Cung được kéo căng, tên lên dây cung.
Vèo một tiếng.
Mũi tên phá không, bắn trúng vào hồng tâm ở khoảng cách ba mươi mét. "Tốt!"
"Không hổ là quán quân bắn cung của tỉnh Giang Nam, mũi tên đầu tiên đã được ngay mười điểm."
"Tô Vũ, theo như tôi thấy, anh đừng thi nữa, mau nhận thua đi thôi. Này còn thi gì nữa? Tự rước lấy nhục à?"
Đám Khương Tử Kỳ chanh chua chế giễu. Nhưng Tô Vũ không quan tâm đến bọn họ. Chẳng mấy chốc.
Gia Cát Thần đã bắn xong mười mũi tên.
Trong đó, bảy mũi tên trúng hồng tâm, hai mũi tên được chín điểm, một mũi tên được bảy điểm.
Tổng cộng được chín mươi lăm điểm.
"Trời ơi, chín mươi lăm điểm cơ á? Cậu chủ Gia Cát, tôi nhớ ở trận tranh giải †oàn quốc, thành tích của anh cũng chỉ được chín mươi tư điểm nhỉ?"
Khương Tử Kỳ nói với vẻ mặt sùng bái.
"Vì hôm nay có Tuyên Nghỉ ở đây, nên tôi phát huy hơn bình thường." Gia Cát Thần nói với biểu cảm thâm tình.
"Chẳng lẽ đây chính là sức mạnh của tình yêu ư?"
Có người trêu.
Nhưng Lục Tuyên Nghi lại không tỏ thái độ gì, cô ta quay sang trừng mắt nhìn Tô Vũ: "Tô Vũ! Gia Cát Thần đã bắn xong mười mũi tên, tiếp theo đến lượt anh rồi đấy!"
Tô Vũ ừ một tiếng, anh tiện tay cầm một cái cung gỗ.
"Dùng cung gỗ bắn tên á?”
Khương Tử Kỳ thấy lạ.
Gia Cát Thần cũng không nhịn được cười nói: "Tô Vũ, làm gì có ai dùng cung gỗ bắn tên hả? Cung gỗ nổi tiếng là yếu ớt, không có lực, anh có muốn đổi sang cây cung khác không? Anh làm vậy, tôi thắng cũng không vẻ vang."
"Không cần đâu."
Tô Vũ lắc đầu.
"Hừ, chắc chắn là Tô Vũ tự biết anh ta không bằng cậu chủ Gia Cát, nên cố tình chọn cung gỗ, như thế dù có thua anh ta cũng có cớ."
Khương Tử Kỳ tỏ vẻ nhìn thấu suy nghĩ của Tô Vũ.
"Tô Vũ! Tên anh còn chưa bắn, anh đã bắt đầu tìm đường lui cho mình rồi đấy à?”
Lục Tuyên Nghỉ lạnh lùng nói: "Anh không thấy mất mặt à? May mà tôi không lấy anh, nếu không tôi..."
Đang nói.
Vèol Tô Vũ đã bắn ra mũi tên đầu tiên.
Phập một tiếng, hồng tâm ở khoảng cách ba mươi mét bị mũi tên xuyên thủng.
"Thế, thế mà được mười điểm? Một tên nhà quê như Tô Vũ mà cũng bắn được thành tích mười điểm cơ á?"
Khương Tử Kỳ nhìn cái bia bắn ở phía xa, cô ta không thể tin nổi.
"Hừ, Tô Vũ chỉ may mắn thôi, em để anh ta bắn thêm phát nữa, chắc chắn anh †a sẽ không bắn trúng!"
Lục Tuyên Nghi khịt mũi coi thường.
Nhưng đáp lại cô ta.
Lại là bốn mũi tên liên tiếp trúng hồng tâm của Tô Vũ.
"Này? Bản trúng mười điểm hết à?"
Vẻ mặt Gia Cát Thần khẽ biến.
Nhưng lúc này.
Tô Vũ lại bỏ cây cung gỗ đang cầm xuống, không bắn tiếp nữa.
"Vậy tôi bắt đầu đây."
Gia Cát nói xong, anh ta cầm cung lên.
Cung được kéo căng, tên lên dây cung.
Vèo một tiếng.
Mũi tên phá không, bắn trúng vào hồng tâm ở khoảng cách ba mươi mét. "Tốt!"
"Không hổ là quán quân bắn cung của tỉnh Giang Nam, mũi tên đầu tiên đã được ngay mười điểm."
"Tô Vũ, theo như tôi thấy, anh đừng thi nữa, mau nhận thua đi thôi. Này còn thi gì nữa? Tự rước lấy nhục à?"
Đám Khương Tử Kỳ chanh chua chế giễu. Nhưng Tô Vũ không quan tâm đến bọn họ. Chẳng mấy chốc.
Gia Cát Thần đã bắn xong mười mũi tên.
Trong đó, bảy mũi tên trúng hồng tâm, hai mũi tên được chín điểm, một mũi tên được bảy điểm.
Tổng cộng được chín mươi lăm điểm.
"Trời ơi, chín mươi lăm điểm cơ á? Cậu chủ Gia Cát, tôi nhớ ở trận tranh giải †oàn quốc, thành tích của anh cũng chỉ được chín mươi tư điểm nhỉ?"
Khương Tử Kỳ nói với vẻ mặt sùng bái.
"Vì hôm nay có Tuyên Nghỉ ở đây, nên tôi phát huy hơn bình thường." Gia Cát Thần nói với biểu cảm thâm tình.
"Chẳng lẽ đây chính là sức mạnh của tình yêu ư?"
Có người trêu.
Nhưng Lục Tuyên Nghi lại không tỏ thái độ gì, cô ta quay sang trừng mắt nhìn Tô Vũ: "Tô Vũ! Gia Cát Thần đã bắn xong mười mũi tên, tiếp theo đến lượt anh rồi đấy!"
Tô Vũ ừ một tiếng, anh tiện tay cầm một cái cung gỗ.
"Dùng cung gỗ bắn tên á?”
Khương Tử Kỳ thấy lạ.
Gia Cát Thần cũng không nhịn được cười nói: "Tô Vũ, làm gì có ai dùng cung gỗ bắn tên hả? Cung gỗ nổi tiếng là yếu ớt, không có lực, anh có muốn đổi sang cây cung khác không? Anh làm vậy, tôi thắng cũng không vẻ vang."
"Không cần đâu."
Tô Vũ lắc đầu.
"Hừ, chắc chắn là Tô Vũ tự biết anh ta không bằng cậu chủ Gia Cát, nên cố tình chọn cung gỗ, như thế dù có thua anh ta cũng có cớ."
Khương Tử Kỳ tỏ vẻ nhìn thấu suy nghĩ của Tô Vũ.
"Tô Vũ! Tên anh còn chưa bắn, anh đã bắt đầu tìm đường lui cho mình rồi đấy à?”
Lục Tuyên Nghỉ lạnh lùng nói: "Anh không thấy mất mặt à? May mà tôi không lấy anh, nếu không tôi..."
Đang nói.
Vèol Tô Vũ đã bắn ra mũi tên đầu tiên.
Phập một tiếng, hồng tâm ở khoảng cách ba mươi mét bị mũi tên xuyên thủng.
"Thế, thế mà được mười điểm? Một tên nhà quê như Tô Vũ mà cũng bắn được thành tích mười điểm cơ á?"
Khương Tử Kỳ nhìn cái bia bắn ở phía xa, cô ta không thể tin nổi.
"Hừ, Tô Vũ chỉ may mắn thôi, em để anh ta bắn thêm phát nữa, chắc chắn anh †a sẽ không bắn trúng!"
Lục Tuyên Nghi khịt mũi coi thường.
Nhưng đáp lại cô ta.
Lại là bốn mũi tên liên tiếp trúng hồng tâm của Tô Vũ.
"Này? Bản trúng mười điểm hết à?"
Vẻ mặt Gia Cát Thần khẽ biến.
Nhưng lúc này.
Tô Vũ lại bỏ cây cung gỗ đang cầm xuống, không bắn tiếp nữa.