"Cái gì? Ông Thu, ngài, ngài nói thật sao? Được, được... tôi biết rồi."
Đợi bà Lục cúp điện thoại.
Mọi người nhà họ Lục đều nhìn sang: "Mẹ, ông Thu tìm mẹ có việc gì vậy?"
Bà Lục hít sâu một hơi, bà ta kìm lại nỗi kích động rồi nói: "Trước đó chẳng phải mẹ có bảo rằng, nhà họ Chúc ở Nam Lăng dự định đầu tư vào một trường âm nhạc quốc tế ở Giang Nam sao?”
"Vừa nãy ông Thu bảo mẹ."
"Người tới tỉnh Giang Nam là Chúc Lăng Thiên của nhà họ Chúc ở Nam Lăng."
Khi nói đến ba chữ 'Chúc Lăng Thiên, giọng bà Lục cũng hơi nghiêm nghị.
"Đó! Đó là tông sư truyền kỳ, Chúc Lăng Thiên?”
"Sao nhân vật có máu mặt cỡ đấy của tỉnh Thục Châu lại tới Giang Nam ta nhỉ?". Tìm đọc 𝘵hêm 𝘵ại [ T𝘳 𝑈mT𝘳𝙪𝘆en.Vn ]
“Tôi nghe nói, trước đó Chúc Lăng Thiên bị thương nặng, ông ta sẽ không
sống được quá sáu mươi tuổi, lần này tới Giang Nam, chắc là muốn lá rụng về cội. Bởi vì mẹ của Chúc Lăng Thiên là người Giang Nam."
Khi mọi người đang xì xào bàn tán, bà Lục lại tàn nhẫn ngắt lời: "Tất cả yên lặng! Vị tông sư truyền kỳ đó có quyền lực cao, nhân vật tầm cỡ đó, há lại là người để mấy người nghị luận sau lưng hả? Mấy người muốn dẫn họa diệt môn tới cho nhà họ Lục ta sao?”
Trong nháy mắt.
Phòng bệnh đã trở nên yên lặng, không ai dám nói nữa.
Lúc này, bà Lục lại nói tiếp: "Lúc trước, tôi từng nói, ai có thể đàm phán thành công hợp tác vụ trường âm nhạc quốc tế với nhà họ Chúc ở Nam Lăng, thì tôi sẽ tặng biệt thự Nguyệt Qúy bên hồ Tử Dương cho người đó."
"Nhưng bây giờ..."
"Tôi thay đổi ý rồi. Người nào có thể đàm phán thành công vụ hợp tác với nhà họ Chúc, thì người đó chính là gia chủ tiếp theo của nhà họ Lục."
Hít.
Bà ta vừa nói vậy.
Đám Lục Cầm Tâm đều chấn động. "Bà nội, bà nói thật ạ?"
Ánh mắt Lục Tuyên Nghi gợn sóng. Vốn dĩ.
Cô ta không có hứng thú với vụ hợp tác với nhà họ Chúc ở Nam Lăng. Nhưng bây giờ thì khác rồi.
Bởi vì Lục Tuyên Nghi nằm mơ cũng muốn trở thành người đứng đầu nhà họ Lục.
“Triệu Hương Lan tôi đã lừa mọi người bao giờ chưa?"
Bà Lục vừa dứt lời, Lục Như Hoa bên cạnh Tô Vũ liền lên tiếng: "Bà nội, cháu sẽ cố gắng hết sức thương lượng hợp tác với nhà họ Chúc."
"Chị đi đàm phán á? Ha ha, Lục Như Hoa, chị đang kể chuyện cười đấy à? Chúc Lăng Thiên có thân phận cỡ nào? Nhà họ Lục chúng ta đi bàn hợp tác, thì tối thiểu cũng phải là nữ giám đốc doanh nghiệp đã niêm yết như Lục Tuyên Nghi, hoặc người tập võ như em họ chị. Có kém hơn nữa, thì cũng phải là học sinh tài năng đi du học nước ngoài như chị họ của chị. Chị lấy thân phận gì đi bàn hợp tác với nhà họ Chúc? Dân thất nghiệp à?"
Một chàng trai nhà họ Lục đứng bên cạnh vô tình trách mắng.
"Chị..."
Đợi bà Lục cúp điện thoại.
Mọi người nhà họ Lục đều nhìn sang: "Mẹ, ông Thu tìm mẹ có việc gì vậy?"
Bà Lục hít sâu một hơi, bà ta kìm lại nỗi kích động rồi nói: "Trước đó chẳng phải mẹ có bảo rằng, nhà họ Chúc ở Nam Lăng dự định đầu tư vào một trường âm nhạc quốc tế ở Giang Nam sao?”
"Vừa nãy ông Thu bảo mẹ."
"Người tới tỉnh Giang Nam là Chúc Lăng Thiên của nhà họ Chúc ở Nam Lăng."
Khi nói đến ba chữ 'Chúc Lăng Thiên, giọng bà Lục cũng hơi nghiêm nghị.
"Đó! Đó là tông sư truyền kỳ, Chúc Lăng Thiên?”
"Sao nhân vật có máu mặt cỡ đấy của tỉnh Thục Châu lại tới Giang Nam ta nhỉ?". Tìm đọc 𝘵hêm 𝘵ại [ T𝘳 𝑈mT𝘳𝙪𝘆en.Vn ]
“Tôi nghe nói, trước đó Chúc Lăng Thiên bị thương nặng, ông ta sẽ không
sống được quá sáu mươi tuổi, lần này tới Giang Nam, chắc là muốn lá rụng về cội. Bởi vì mẹ của Chúc Lăng Thiên là người Giang Nam."
Khi mọi người đang xì xào bàn tán, bà Lục lại tàn nhẫn ngắt lời: "Tất cả yên lặng! Vị tông sư truyền kỳ đó có quyền lực cao, nhân vật tầm cỡ đó, há lại là người để mấy người nghị luận sau lưng hả? Mấy người muốn dẫn họa diệt môn tới cho nhà họ Lục ta sao?”
Trong nháy mắt.
Phòng bệnh đã trở nên yên lặng, không ai dám nói nữa.
Lúc này, bà Lục lại nói tiếp: "Lúc trước, tôi từng nói, ai có thể đàm phán thành công hợp tác vụ trường âm nhạc quốc tế với nhà họ Chúc ở Nam Lăng, thì tôi sẽ tặng biệt thự Nguyệt Qúy bên hồ Tử Dương cho người đó."
"Nhưng bây giờ..."
"Tôi thay đổi ý rồi. Người nào có thể đàm phán thành công vụ hợp tác với nhà họ Chúc, thì người đó chính là gia chủ tiếp theo của nhà họ Lục."
Hít.
Bà ta vừa nói vậy.
Đám Lục Cầm Tâm đều chấn động. "Bà nội, bà nói thật ạ?"
Ánh mắt Lục Tuyên Nghi gợn sóng. Vốn dĩ.
Cô ta không có hứng thú với vụ hợp tác với nhà họ Chúc ở Nam Lăng. Nhưng bây giờ thì khác rồi.
Bởi vì Lục Tuyên Nghi nằm mơ cũng muốn trở thành người đứng đầu nhà họ Lục.
“Triệu Hương Lan tôi đã lừa mọi người bao giờ chưa?"
Bà Lục vừa dứt lời, Lục Như Hoa bên cạnh Tô Vũ liền lên tiếng: "Bà nội, cháu sẽ cố gắng hết sức thương lượng hợp tác với nhà họ Chúc."
"Chị đi đàm phán á? Ha ha, Lục Như Hoa, chị đang kể chuyện cười đấy à? Chúc Lăng Thiên có thân phận cỡ nào? Nhà họ Lục chúng ta đi bàn hợp tác, thì tối thiểu cũng phải là nữ giám đốc doanh nghiệp đã niêm yết như Lục Tuyên Nghi, hoặc người tập võ như em họ chị. Có kém hơn nữa, thì cũng phải là học sinh tài năng đi du học nước ngoài như chị họ của chị. Chị lấy thân phận gì đi bàn hợp tác với nhà họ Chúc? Dân thất nghiệp à?"
Một chàng trai nhà họ Lục đứng bên cạnh vô tình trách mắng.
"Chị..."