"Tôi, tôi..."
Vương Thiến Thiến há miệng, cô ta không phản bác được, cuối cùng cô ta chỉ có thể tuyệt vọng ngồi trên mặt đất nức nở.
Cô ta hối hận. Cô ta chán nản. Đáng tiếc...
Trên đời này không có thuốc hối hận.
Nửa tiếng sau. Tô Vũ về đến nhà vợ. "Tô Vũ, anh về rồi à."
Lục Như Hoa dịu dàng nhìn Tô Vũ: "Mẹ em đã hết giận chuyện ở bệnh viện rồi, bà ấy còn mua sườn, tối nay chúng ta ăn sườn kho tàu."
"Hừ, sườn đấy không phải nấu cho Tô Vũ ăn đâu!"
Lý Quế Phương vô tình nói: "Tô Vũ, nhà chúng tôi không nuôi người rảnh rỗi, cậu đã kết hôn với Như Hoa, cậu tính khi nào thì đi tìm việc? Chẳng phải cậu luôn miệng nói mình biết y thuật à? Chẳng lẽ, cậu còn định để con gái tôi nuôi cậu cả đời à?"
"Con..."
Tô Vũ đang định bảo ngày mai sẽ đi tìm việc, nhưng điện thoại của Lưu Như Hoa bỗng reo lên: "Gì ạ? Cô ba bị thương có nghiêm trọng không? Được, cháu biết
rồi, bọn cháu tới ngay."
Sau khi cúp điện thoại, Lục Như Hoa vội vàng nói với Lý Quế Phương: "Mẹ, cô ba bị tai nạn xe."
"Cô ba con á? Lục Cầm Tâm? Không phải cô ấy đang ở nước ngoài sao?"
Lý Quế Phương ngạc nhiên.
"Hôm nay cô ba về nước với chị họ, kết quả...' Lục Như Hoa vừa nói vừa mặc quần áo: "Tô Vũ, anh cũng đi cùng bọn em đến bệnh viện đi. Hồi nhỏ cô ba thường xuyên chăm sóc em, bây giờ cô ấy bị tai nạn xe cộ, em phải đi thăm cô ấy."
"Được"
Sau khi nhóm Tô Vũ đi tới bệnh viện thành phố Kim Lăng.
Mọi người nhà họ Lục đang vây quanh một chiếc giường bệnh, ai nấy đều có vẻ ủ dột.
"Mẹ, bác sĩ nói thế nào? Chân của con... có chữa khỏi được không?" Trên giường bệnh, một người phụ nữ mặc sườn xám bị gấy hai chân đang nhìn về phía bà Lục, bà ta bất lực nức nở: "Con không muốn ngồi trên xe lăn sống
cả đời đâu, con không muốn làm một người tàn tật."
"Cầm Tâm, bác sĩ ở bệnh viện thành phố nói với mẹ là, chân của con... gấy rồi. Muốn chữa khỏi cũng không được, trừ phi, dùng chân giả."
Bà Lục nhìn con gái nằm trên giường, bà ta cũng rất đau lòng. Cứ tưởng hôm nay là ngày cả nhà đoàn tụ. Không ngờ lại...
"Chân giả ư? Con không cần chân giả! Con chỉ muốn làm một người bình thường, con không cần chân giả..."
Lục Cầm Tâm nói một hồi, xong bà ta bật khóc.
Thấy thế, Lục Như Hoa đang ở cạnh Tô Vũ cũng cảm thấy đồng cảm, thân là người tàn tật, cô càng hiểu rõ nỗi tuyệt vọng của Lục Cầm Tâm vào giờ phút này.
"Thật ra ngoài việc dùng chân giả, vẫn còn cách khác có thể chữa khỏi cho dì Cầm Tâm."
Bỗng nhiên lúc này, Tô Vũ lên tiếng.
"Tô Vũ! Ở đây có chuyện của anh à? Ai cho phép anh nhiều lời hả?" Lục Tuyên Nghi đứng trong đám người bất mãn trừng mắt nhìn Tô Vũ. "Cậu ta là?"
Gia đình Lục Cầm Tâm chưa gặp Tô Vũ lần nào, bọn họ đều ném sang ánh mắt nghỉ hoặc.
"Cô ba, anh ta là Tô Vũ, chồng của Lục Như Hoa, một người nhà quê từ trên núi tới."
Lục Tuyên Nghỉ thờ ơ nói, cô ta không nhắc đến chuyện mình từng có hôn ước với Tô Vũ.
Vương Thiến Thiến há miệng, cô ta không phản bác được, cuối cùng cô ta chỉ có thể tuyệt vọng ngồi trên mặt đất nức nở.
Cô ta hối hận. Cô ta chán nản. Đáng tiếc...
Trên đời này không có thuốc hối hận.
Nửa tiếng sau. Tô Vũ về đến nhà vợ. "Tô Vũ, anh về rồi à."
Lục Như Hoa dịu dàng nhìn Tô Vũ: "Mẹ em đã hết giận chuyện ở bệnh viện rồi, bà ấy còn mua sườn, tối nay chúng ta ăn sườn kho tàu."
"Hừ, sườn đấy không phải nấu cho Tô Vũ ăn đâu!"
Lý Quế Phương vô tình nói: "Tô Vũ, nhà chúng tôi không nuôi người rảnh rỗi, cậu đã kết hôn với Như Hoa, cậu tính khi nào thì đi tìm việc? Chẳng phải cậu luôn miệng nói mình biết y thuật à? Chẳng lẽ, cậu còn định để con gái tôi nuôi cậu cả đời à?"
"Con..."
Tô Vũ đang định bảo ngày mai sẽ đi tìm việc, nhưng điện thoại của Lưu Như Hoa bỗng reo lên: "Gì ạ? Cô ba bị thương có nghiêm trọng không? Được, cháu biết
rồi, bọn cháu tới ngay."
Sau khi cúp điện thoại, Lục Như Hoa vội vàng nói với Lý Quế Phương: "Mẹ, cô ba bị tai nạn xe."
"Cô ba con á? Lục Cầm Tâm? Không phải cô ấy đang ở nước ngoài sao?"
Lý Quế Phương ngạc nhiên.
"Hôm nay cô ba về nước với chị họ, kết quả...' Lục Như Hoa vừa nói vừa mặc quần áo: "Tô Vũ, anh cũng đi cùng bọn em đến bệnh viện đi. Hồi nhỏ cô ba thường xuyên chăm sóc em, bây giờ cô ấy bị tai nạn xe cộ, em phải đi thăm cô ấy."
"Được"
Sau khi nhóm Tô Vũ đi tới bệnh viện thành phố Kim Lăng.
Mọi người nhà họ Lục đang vây quanh một chiếc giường bệnh, ai nấy đều có vẻ ủ dột.
"Mẹ, bác sĩ nói thế nào? Chân của con... có chữa khỏi được không?" Trên giường bệnh, một người phụ nữ mặc sườn xám bị gấy hai chân đang nhìn về phía bà Lục, bà ta bất lực nức nở: "Con không muốn ngồi trên xe lăn sống
cả đời đâu, con không muốn làm một người tàn tật."
"Cầm Tâm, bác sĩ ở bệnh viện thành phố nói với mẹ là, chân của con... gấy rồi. Muốn chữa khỏi cũng không được, trừ phi, dùng chân giả."
Bà Lục nhìn con gái nằm trên giường, bà ta cũng rất đau lòng. Cứ tưởng hôm nay là ngày cả nhà đoàn tụ. Không ngờ lại...
"Chân giả ư? Con không cần chân giả! Con chỉ muốn làm một người bình thường, con không cần chân giả..."
Lục Cầm Tâm nói một hồi, xong bà ta bật khóc.
Thấy thế, Lục Như Hoa đang ở cạnh Tô Vũ cũng cảm thấy đồng cảm, thân là người tàn tật, cô càng hiểu rõ nỗi tuyệt vọng của Lục Cầm Tâm vào giờ phút này.
"Thật ra ngoài việc dùng chân giả, vẫn còn cách khác có thể chữa khỏi cho dì Cầm Tâm."
Bỗng nhiên lúc này, Tô Vũ lên tiếng.
"Tô Vũ! Ở đây có chuyện của anh à? Ai cho phép anh nhiều lời hả?" Lục Tuyên Nghi đứng trong đám người bất mãn trừng mắt nhìn Tô Vũ. "Cậu ta là?"
Gia đình Lục Cầm Tâm chưa gặp Tô Vũ lần nào, bọn họ đều ném sang ánh mắt nghỉ hoặc.
"Cô ba, anh ta là Tô Vũ, chồng của Lục Như Hoa, một người nhà quê từ trên núi tới."
Lục Tuyên Nghỉ thờ ơ nói, cô ta không nhắc đến chuyện mình từng có hôn ước với Tô Vũ.