Lục Như Hoa bị nói mà á khẩu không trả lời được.
Nhưng lúc này.
Tô Vũ lại lạnh nhạt nói: "Lục Tuyên Nghị, trước đó tôi và cô đánh cược, chỉ cần tôi chữa khỏi chân cho Như Hoa trong vòng ba ngày, nhà họ Lục các cô sẽ để cô ấy đi bàn hợp tác với nhà họ Chúc ở Nam Lăng, bây giờ Như Hoa khỏi chân rồi, nhà họ Lục các cô muốn lật lọng à?”
"Thật nực cười, anh là người chữa khỏi chân cho Lục Như Hoa sao?"
Lục Tuyên Nghỉ nói với giọng quái gở: "Rõ ràng là bác sĩ Đổng chữa khỏi."
"Cô có thể gọi Đổng Trường Hải tới đây đối chất, hỏi xem, ông ta có cái năng lực này không?”
Tô Vũ cười lạnh.
"Gọi thì gọi, tôi sợ anh chắc?" Lục Tuyên Nghi đang định gọi điện cho Đổng Trường Hải, nhưng bà Lục lại quát: "Được rồi, cãi nhau cái gì hả?"
"Tất cả thành viên nhà họ Lục, đều có thể đi bàn hợp tác với người nhà họ Chúc ở Nam Lăng!"
"Ai đàm phán thành công vụ hợp tác này, thì người đó sẽ là gia chủ kế tiếp của nhà họ Lục!"
Sau khi Tô Vũ và Lục Như Hoa về đến nhà. Đột nhiên. Xoet.
Lòng Tô Vũ mềm nhữn, cô gái nhào vào lòng anh. Hương thơm như hoa lan thanh nhã, hương thơm lay động lòng người.
"Như Hoa? Em?”
Thấy Lục Như Hoa kiễng chân nhào vào lòng mình, Tô Vũ hơi sửng sốt. Thậm chí giờ phút này.
Hai người kề sát nhau, anh còn cảm nhận được dáng người và đường cong yêu kiều của vợ.
"Ông xã, cảm ơn anh đã chữa khỏi chân cho em. Mặc dù đám Lục Tuyên Nghi đều nói là bác sĩ Đổng chữa khỏi cho em, nhưng trong mắt em, anh chính là người chữa khỏi cho em. Sau này, em sẽ chăm sóc anh thật tốt."
Tựa đầu vào ngực Tô Vũ, Lục Như Hoa đỏ mặt xấu hổ nói.
Thật ra lúc ở bệnh viện.
Ở khoảnh khắc Lục Như Hoa đứng dậy, cô liền muốn ôm Tô Vũ rồi.
Nhưng lúc đó đông người.
Lục Như Hoa xấu hổ, nhưng giờ đã về đến nhà, cô không cần băn khoăn gì nữa.
"Chúng ta là vợ chồng, cảm ơn gì chứ? Nếu bảo chăm sóc, thì phải là anh..." Tô Vũ đang nói, nhưng lúc này đằng sau lại vang lên giọng nói lành lạnh của Lý Quế Phương: "Lục Như Hoa, con có biết xấu hổ không vậy? Con gái con lứa
phải rụt rè một chút chứt Vả lại, chân con là Tô Vũ chữa khỏi sao?"
"Sao lại không phải, nước sen đó chắc chẳn là bí phương độc môn của Tô Vũ."
Lục Như Hoa quả quyết.
"Bí phương độc môn? Hừ, mẹ thấy là bí phương cứt chó thì có, nếu Tô Vũ mà có bí phương thật, sao cậu ta không đem đi bán lấy tiền đi? Trái lại nhặt mấy cục nấm nát trên núi làm sính lễ? Có mất mặt không cơ chứ!"
Lý Quế Phương cười nhạo.
"Cho dù Tô Vũ không có bí phương, nhưng anh ấy là chồng con, con ôm anh ấy thì sao?"
Lục Như Hoa vẫn cương quyết nói. . Truyện Mỹ Thực
"Chồng cũng không được ôm!"
Nhưng lúc này.
Tô Vũ lại lạnh nhạt nói: "Lục Tuyên Nghị, trước đó tôi và cô đánh cược, chỉ cần tôi chữa khỏi chân cho Như Hoa trong vòng ba ngày, nhà họ Lục các cô sẽ để cô ấy đi bàn hợp tác với nhà họ Chúc ở Nam Lăng, bây giờ Như Hoa khỏi chân rồi, nhà họ Lục các cô muốn lật lọng à?”
"Thật nực cười, anh là người chữa khỏi chân cho Lục Như Hoa sao?"
Lục Tuyên Nghỉ nói với giọng quái gở: "Rõ ràng là bác sĩ Đổng chữa khỏi."
"Cô có thể gọi Đổng Trường Hải tới đây đối chất, hỏi xem, ông ta có cái năng lực này không?”
Tô Vũ cười lạnh.
"Gọi thì gọi, tôi sợ anh chắc?" Lục Tuyên Nghi đang định gọi điện cho Đổng Trường Hải, nhưng bà Lục lại quát: "Được rồi, cãi nhau cái gì hả?"
"Tất cả thành viên nhà họ Lục, đều có thể đi bàn hợp tác với người nhà họ Chúc ở Nam Lăng!"
"Ai đàm phán thành công vụ hợp tác này, thì người đó sẽ là gia chủ kế tiếp của nhà họ Lục!"
Sau khi Tô Vũ và Lục Như Hoa về đến nhà. Đột nhiên. Xoet.
Lòng Tô Vũ mềm nhữn, cô gái nhào vào lòng anh. Hương thơm như hoa lan thanh nhã, hương thơm lay động lòng người.
"Như Hoa? Em?”
Thấy Lục Như Hoa kiễng chân nhào vào lòng mình, Tô Vũ hơi sửng sốt. Thậm chí giờ phút này.
Hai người kề sát nhau, anh còn cảm nhận được dáng người và đường cong yêu kiều của vợ.
"Ông xã, cảm ơn anh đã chữa khỏi chân cho em. Mặc dù đám Lục Tuyên Nghi đều nói là bác sĩ Đổng chữa khỏi cho em, nhưng trong mắt em, anh chính là người chữa khỏi cho em. Sau này, em sẽ chăm sóc anh thật tốt."
Tựa đầu vào ngực Tô Vũ, Lục Như Hoa đỏ mặt xấu hổ nói.
Thật ra lúc ở bệnh viện.
Ở khoảnh khắc Lục Như Hoa đứng dậy, cô liền muốn ôm Tô Vũ rồi.
Nhưng lúc đó đông người.
Lục Như Hoa xấu hổ, nhưng giờ đã về đến nhà, cô không cần băn khoăn gì nữa.
"Chúng ta là vợ chồng, cảm ơn gì chứ? Nếu bảo chăm sóc, thì phải là anh..." Tô Vũ đang nói, nhưng lúc này đằng sau lại vang lên giọng nói lành lạnh của Lý Quế Phương: "Lục Như Hoa, con có biết xấu hổ không vậy? Con gái con lứa
phải rụt rè một chút chứt Vả lại, chân con là Tô Vũ chữa khỏi sao?"
"Sao lại không phải, nước sen đó chắc chẳn là bí phương độc môn của Tô Vũ."
Lục Như Hoa quả quyết.
"Bí phương độc môn? Hừ, mẹ thấy là bí phương cứt chó thì có, nếu Tô Vũ mà có bí phương thật, sao cậu ta không đem đi bán lấy tiền đi? Trái lại nhặt mấy cục nấm nát trên núi làm sính lễ? Có mất mặt không cơ chứ!"
Lý Quế Phương cười nhạo.
"Cho dù Tô Vũ không có bí phương, nhưng anh ấy là chồng con, con ôm anh ấy thì sao?"
Lục Như Hoa vẫn cương quyết nói. . Truyện Mỹ Thực
"Chồng cũng không được ôm!"