Cô nghiến răng, tự nhủ với lòng mình rằng tương lai vẫn còn dài, liếc nhìn Diệp Sơ Hạ và nói: "Đến tiệm giày trước đi."
Diệp Sơ Hạ khó hiểu nhìn cô: "Tại sao?"
Dịch Nam Yên chán ghét liếc nhìn đôi giày cao gót vừa dùng để ném tên kia trên chân mình: "Bẩn!"
Dịch Nam Yên có một chút bệnh sạch sẽ, khi cô nghĩ rằng đôi giày này vừa mới tiếp xúc thân thể với thằng ma cà bông đó, cô liền cảm thấy không thoải mái, và cô không định mang nó nữa, cô nóng lòng muốn đổi chúng ngay lập tức.
Diệp Sơ Hạ chớp mắt: "Em nhớ gần đây có một tiệm giày."
Nàng nhìn xuống đôi giày cao gót trên chân Dịch Nam Yên, chu đáo nói: "Hay là chúng ta đổi giày đi, hình như size giày của tụi mình giống nhau."
Để giả vờ trong sáng thuần khiết, Diệp Sơ Hạ đã đi một đôi giày nhỏ màu trắng, khiến nàng trông trẻ trung và xinh đẹp hơn, Dịch Nam Yên liếc nhìn nó với vẻ ghét bỏ, rõ ràng đôi giày này không hợp thẩm mỹ của cô nhưng cô vẫn miễn cưỡng gật đầu.
Dù thế nào đi nữa thì vẫn tốt hơn đôi giày cao gót bị dính 'virus' này.
Diệp Sơ Hạ vẫn còn đi một đôi tất ren màu trắng ở chân, sau khi đi đôi giày cao gót màu sắc rực rỡ này, nàng lập tức trông có chút bất ổn, và Dịch Nam Yên cũng vậy, nhưng so với hình tượng thì cô không thể vượt qua căn bệnh sạch sẽ trong người hơn, nên vẫn mang vào với vẻ mặt cau có.
Diệp Sơ Hạ còn ôm cánh tay cô, nàng lớn như vậy rồi, nhưng cơ hội để nàng đi giày cao gót chỉ đếm trên đầu ngón tay nên lúc này nàng vẫn còn hơi e ngại.
Không phải nàng không thích giày cao gót, nhưng mang giày cao gót khi làm việc thực sự rất khó chịu, không tiện như giày thể thao.
Hơn nữa, làn da của nàng quá non nớt, nếu chất lượng giày hơi kém hoặc không vừa với chân, nàng sẽ bị trầy da hoặc bị dị ứng, mà giày xịn thì giá thành quá cao đối với nàng, nên Diệp Sơ Hạ sẽ không lãng phí tiền để mua một đôi giày mà không chắc nàng có cơ hội đi hay không.
Vì không thường xuyên mang cao gót, nên Diệp Sơ Hạ bước đi cẩn thận hơn bình thường khi đối mặt với loại giày cao gót bảy tám centimet này.
Dịch Nam Yên nhìn thấy cảnh này thì bĩu môi, từ lúc có nhận thức đến giờ cô luôn thích giày cao gót, chủ yếu là do vóc dáng của cô vẫn mãi không tăng lên vào thời kỳ trước cấp ba, chỉ khi đi giày cao gót cô mới có thể nhìn xuống mọi người, nó khiến cô cảm thấy thoải mái.
Nhưng cô cũng biết không phải cô gái nào cũng thích giày cao gót, có người không thích, có người không giỏi đi giày cao gót, rõ ràng Diệp Sơ Hạ thuộc tuýp người thường không đi giày cao gót, nhưng bây giờ nàng đột nhiên phải thách thức với đôi giày cao gót như vậy, không cẩn thận có thể bị bong gân chân, dù sao cũng là do mình nên nàng mới đổi giày, cho nên Dịch Nam Yên không hất tay Diệp Sơ Hạ ra, còn cố ý nhân nhượng nàng mà giảm tốc độ, điều này khiến Diệp Sơ Hạ không xảy ra vấn đề gì trong suốt quãng đường đến cửa hàng.
Các cửa hàng gần trường học chủ yếu là hàng bình dân, không có không gian sống cho các cửa hàng sang trọng nên Dịch Nam Yên có hơi không hài lòng với những đôi giày trong cửa hàng, và phải mất một lúc lâu cô mới chọn được một đôi giày cao gót miễn cưỡng ưng ý.
Thấy vậy, Diệp Sơ Hạ nhanh chóng cởi giày cao gót và xỏ lại đôi giày trắng, lập tức cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.
Dịch Nam Yên lạnh lùng nhìn, cười nhạt một tiếng, lấy điện thoại di động ra trả tiền, tránh cho đối phương lại vươn tay nắm lấy tay cô, trực tiếp đi ra cửa.
Diệp Sơ Hạ dường như không nhận thấy sự miễn cưỡng của cô, mềm mại nói: "Chờ em với ~"
Giọng nói của nàng ngọt ngào đến mức mọi người không nhịn được muốn tuân theo nàng. Dịch Nam Yên vô thức dừng bước, nhưng sau khi nhận ra điều đó, cô lại tăng tốc, với một sải chân dài, may mà cô đã thích nghi với việc đi bộ và chạy trên giày cao gót, nếu không, với tốc độ của cô, tỷ lệ bản thân ngã xuống chắc chắn không nhỏ.
Diệp Sơ Hạ vẫn ghi nhớ hình tượng yếu đuối của mình, những người có cơ thể không khỏe mạnh thường chạy không giỏi, vì vậy nàng chỉ đuổi theo Dịch Nam Yên một khoảng cách nhất định, nhưng không đuổi kịp cô, nếu không phải nghe thấy tiếng gọi í ới phát ra từ đằng sau, Dịch Nam Yên thậm chí còn nghĩ rằng nàng lại bỏ rơi cô rồi chạy.
Thật vô dụng!
Cô lo giữ thể diện, không muốn giảm tốc độ, trong tiềm thức vẫn đang tìm lý do hợp lý nào để giảm tốc độ, còn chưa kịp nghĩ ra manh mối thì đã nghe thấy phía sau đột nhiên truyền đến một tiếng kêu đau.
Lòng Dịch Nam Yên chợt căng thẳng, khi cô quay lại, cô thấy Diệp Sơ Hạ không biết vì sao ngã xuống đất, vài giọt nước mắt chợt rơi xuống từ khóe mắt nàng, giống như bảo thạch dưới ánh mặt trời, để lại một quầng sáng mờ ảo đong đưa.
"Cô là đồ đần sao? Đi bộ thôi mà cũng té nữa!" Dịch Nam Yên tức giận đi lại kéo nàng dậy, nhìn vết thương trên đầu gối, cô không khỏi xuýt xoa một hơi, mơ hồ cảm thấy đầu gối của mình cũng đau nhức.
Diệp Sơ Hạ cúi đầu cụp mắt xuống, hàng mi dày khẽ run, đôi môi hồng hơi mím lại, đôi mắt ướt át khiến người ta cảm thấy đáng thương cùng xót xa.
"Em xin lỗi," giọng nói run rẩy của nàng vẫn nhỏ nhẹ, ngay sau đó nàng lại òa khóc, "Chị Nam Yên, em đau quá!"
Chất giọng mềm mại ngọt ngào như sáp truyền đến bên tai, khơi dậy từng tia tê dại trong lòng, ngón tay Dịch Nam Yên khẽ nhúc nhích, sắc mặt ngày càng cứng đờ: "Biết rồi!"
Cô lấy điện thoại di động ra tìm kiếm các bệnh viện phụ cận, tìm được một bệnh viện gần nhất bắt đầu điều hướng, trầm giọng nói: "Đi thôi."
Diệp Sơ Hạ chớp mắt, mũi ửng hồng, đôi mắt ướt át nhìn cô cầu cứu: "Chị Nam Yên, đau quá, em, chân em không cử động được."
Dịch Nam Yên: "..."
Cô nghi ngờ nhìn vết xước trên đầu gối của Diệp Sơ Hạ, thậm chí có lúc còn ngờ rằng nàng không chỉ bị trầy xước mà còn bị gãy chân!
Nhưng có một số nữ sinh thực sự rất bánh bèo, oắt con này trông cũng không phải là người mạnh mẽ gì, có loại phản ứng này hình như cũng rất bình thường?
Thấy Dịch Nam Yên im lặng, Diệp Sơ Hạ cố nặn ra một nụ cười, sắc mặt có chút chùng xuống: "Chị Nam Yên, không sao đâu, em tự đi được."
"Tôi thực sự mắc nợ cô!" Dịch Nam Yên nghiến răng rồi ngồi xổm xuống trước mặt Diệp Sơ Hạ, "Lên đây!"
Đôi mắt vốn mờ mịt của nàng lập tức trở nên sáng ngời, nàng lập tức bò lên, giọng nói mềm mại còn mang theo ý cười, nói: "Chị Nam Yên, chị thật tốt."
Dịch Nam Yên hừ một tiếng, sắc mặt khá là khó coi.
Cô có thân hình đẹp, eo thon chân dài, trông cô có vẻ không có nhiều sức lực, nhưng từ việc cô K.O tên thanh niên lêu lổng lúc nãy có thể thấy rằng cô đã được tập võ và sức lực cũng không nhỏ, nhưng dù vậy, Dịch Nam Yên cũng đã chuẩn bị sẵn rằng mình sẽ không cõng nổi Diệp Sơ Hạ.
Dù sao cô cũng được nuông chiều từ nhỏ, dù lớn như vậy nhưng cô chưa từng nhấc qua một vật nặng nào.
Nhưng khi Diệp Sơ Hạ nằm trên lưng cô, cô mới nhận ra rằng nàng thực sự nhẹ đến bất ngờ, dễ dàng như cõng một chiếc cặp sách không chứa bao nhiêu cuốn sách khi cô học cấp ba, và mang tính chất trang trí nhiều hơn là tác dụng thật của cặp sách.
Dịch Nam Yên nghĩ thầm, con gái bây giờ muốn gầy đến điên rồi, không hiểu cái gì gọi là điều độ sao?
Nhưng dù sao đối phương cũng không thân với cô, cho nên Dịch Nam Yên cũng không nói gì, mắt nhìn thẳng đi dọc theo hướng dẫn chỉ đường, hai cánh tay trắng nõn mảnh khảnh của đối phương đang rũ trước ngực cô, cô có thể nhìn thấy khi khẽ rũ mắt xuống, khiến Dịch Nam Yên vô cớ cảm thấy hơi gượng.
Cô chưa bao giờ thân thiết với bạn cùng trang lứa như vậy, thậm chí cô còn có thể ngửi thấy mùi thơm cơ thể của đối phương.
Dịch Nam Yên có thể nhận ra đó không phải là mùi nước hoa, mà nó tỏa ra một cách tự nhiên từ cơ thể nàng, một mùi khá kỳ diệu, nó không sảng khoái mà hơi ngọt và có mùi sữa thoang thoảng.
Cô nghi ngờ hỏi: "Có phải ngày nào cô cũng uống sữa không?"
"Đúng vậy," Diệp Sơ Hạ nói như một lẽ đương nhiên, "Sữa bột rất ngon mà, lần sau em mời chị Nam Yên uống thử nhé?"
Dịch Nam Yên cau mày, khá là chê: "Ai thèm uống thứ này!"
Diệp Sơ Hạ chớp mắt: "Em uống này."
Dịch Nam Yên lập tức nghẹn họng, và khuôn mặt của cô càng trở nên lạnh lùng hơn.
Diệp Sơ Hạ không để ý đến điểm này, nàng thực sự thích uống sữa bột, điều này chủ yếu là do gia đình nàng đã nuông chiều nàng khi nàng còn nhỏ, cho nên khi nàng tám hoặc chín tuổi vẫn chưa cai sữa, và sau đó nó giống một thói quen hơn, như thể uống cùng loại sữa bột trước đây là có thể quay lại như cũ.
Nàng không cảm thấy có gì đáng xấu hổ, hiện nay có người thích trà sữa, có người thích coca, nàng thích sữa có gì sai? Dù sao sữa bột có giá trị dinh dưỡng cao hơn!
Dịch Nam Yên cảm thấy người mình cõng trên lưng không phải là người lớn mà là một đứa bé to xác, chỉ có đầu to mà không có não, ngay cả sở thích cũng quá khác biệt, thoạt nhìn nàng là kiểu người ngu ngốc có thể dễ dàng bị kẻ xấu bắt đi chỉ bằng một viên kẹo khi đang đi trên phố, nhưng khi nghĩ đến việc mình có thể bị một tên ngốc như vậy lừa hai lần, tâm trạng của Dịch Nam Yên lập tức trở nên tồi tệ hơn.
Điều này không phải chứng tỏ cô còn ngu hơn một tên ngốc sao?
Diệp Sơ Hạ dường như không nhận thấy tâm trạng tồi tệ của cô, vì vậy nàng đã ghé sát vào cô và nói: "Chị Nam Yên, sao chị không đi nữa? Chị mệt hả?"
Nàng kéo thật dài âm cuối của từ "chị", lại còn ghé vào tai cô nói, nghe ngọt như mía lùi, lập tức khiến người ta có cảm giác mình bị một đòn trí mạng, trái tim bị bắn thủng một lỗ lớn.
Mặt Dịch Nam Yên lập tức tối sầm lại, lạnh giọng: "Đừng nói chuyện với tôi gần như vậy, tôi thân với cô lắm sao?!"
Người trên lưng lập tức trở nên yên lặng, ngoan ngoãn nằm bò không nói nữa, Dịch Nam Yên cũng trầm mặc, tiến lên vài bước, một trận gió thổi qua làm lưng cô cảm thấy hơi lạnh.
Dịch Nam Yên mím môi, có chút cứng ngắc nói: "... Giọng của em nhỏ như vậy, tốt nhất là nên lại gần nói đi, nếu không, tôi không nghe thấy."
Diệp Sơ Hạ chớp mắt, lại đến gần cô và nhẹ giọng nói: "Chị Nam Yên, lưng của chị ướt rồi, có phải nóng lắm không?"
Dịch Nam Yên:... Má!
Điều gì đã khiến cô ảo tưởng rằng nhỏ ngốc này đang khóc?!
Diệp Sơ Hạ nhìn thấy chuyển biến tốt liền ngừng, không muốn thực sự chọc giận cô, nàng giơ tay giúp cô lau mồ hôi trên trán, khẽ nói: "Xin lỗi chị Nam Yên nhiều lắm, đều tại em, nếu không thì bây giờ chị đã không chịu khổ cùng em rồi."
Dịch Nam Yên hô hấp ngưng trệ, nhưng lần này cô không có nói những lời ác ý nữa, mà là lạnh lùng nói: "Cô biết thì tốt rồi."
Diệp Sơ Hạ cười tít mắt và suýt chút nữa là không nhịn được bật cười thành tiếng, nàng không biết tính cách của Dịch Nam Yên có được coi là tsundere hay không, nhưng nàng chắc chắn về việc nói một đằng nghĩ một nẻo của cô, nhưng có chút kỳ lạ, sao tâm trạng của cô sớm nắng chiều mưa, thay đổi thất thường vậy, rõ ràng một giây trước vừa được nàng dỗ dành xong, giây sau liền đột nhiên biến thành yêu ma.
Diệp Sơ Hạ tự nhận mình là người giảo hoạt, nhưng nàng thực sự không thể hiểu được tâm trạng thất thường của Dịch Nam Yên.
Nhưng không hiểu cũng không sao, dù sao mặc kệ trong lòng cô nghĩ như thế nào, đều có thể dễ dàng bị nàng lợi dụng, mà không phải một quả bom hẹn giờ không ổn định.