Diệp Sơ Hạ thật sự rất ngạc nhiên khi ông lão này có thể nhìn ra manh mối, phải biết rằng, Dịch Nam Yên đã buông tay theo bản năng trước khi bước vào cửa, có thể nói trong toàn bộ quá trình không có hành động mập mờ nào, trong tình huống như vậy thực sự rất khó khiến người ta suy nghĩ theo hướng yêu đương.
Nói cách khác, trừ khi các cô gái chủ động comeout hoặc tận mắt nhìn thấy bằng chứng xác thực, người bình thường rất khó phân biệt được hai cô gái là bạn tốt hay tình nhân.
Nhưng giọng điệu của ông lão khá chắc nịch.
Ô Vân Sinh hớn hở: "Chuyện này có thể giấu được ông sao?"
"Ánh mắt của nhóc Nam hệt như cái lần vợ ông giấu giấu diếm diếm dẫn ông về nhà bà ấy vậy, sao ông có thể không nhận ra?"
Diệp Sơ Hạ sửng sốt một lát, nàng thật sự không để ý tới chuyện này, nhưng sự thật là kỹ thuật diễn của Dịch Nam Yên quá rởm, có bị phát hiện hay không, chỉ là xem người lớn có hiểu về đồng tính luyến ái hay không, nếu có thì bọn họ liếc mắt một cái là biết ngay, nếu không hiểu, cho dù nhìn thấy có vấn đề, cũng sẽ cho rằng mình đa nghi, dù sao trong suy nghĩ của những người lớn, hoàn toàn không có khái niệm đồng tính luyến ái.
"Nhưng mà cháu đó, suýt chút nữa đã lừa được lão già này rồi, làm ông phải bắt mạch tận hai lần mới biết được đấy!"
Ông Ô trông khá đắc chí khi nói lời này.
"..." Diệp Sơ Hạ không nói nên lời.
Khi Ô Vân Sinh kiểm tra mạch đập của một tay rồi bảo Diệp Sơ Hạ đưa tay kia ra, ngay cả Diệp Sơ Hạ cũng gần như nghĩ rằng mình gặp vấn đề nghiêm trọng, chứ đừng nói đến Dịch Nam Yên, nên lúc đó nàng đã nắm tay trấn an Dịch Nam Yên, nhưng nàng chắc chắn rằng ông cụ không thể nhìn thấy từ góc độ đó, dù sao nàng cũng rất quen thuộc với góc độ này khi giúp giáo viên giám sát kỷ luật ở trường.
Không ngờ việc ông lão làm chỉ là một đòn nhử.
Trong lòng Dịch Nam Yên, rõ ràng công nhận y thuật của cụ, nên tất nhiên cô rất lo lắng khi ông Ô tỏ vẻ không chắc chắn sau khi bắt mạch, và muốn bắt mạch thêm một lần nữa.
Dù sao, trong thời gian cô tiếp xúc với Diệp Sơ Hạ, rất nhiều thói quen của nàng khiến Dịch Nam Yên lo lắng, ai biết trước khi có cô, nàng đã sống như thế nào, không có gì đảm bảo rằng điều này sẽ không để lại nguy hiểm tiềm ẩn cho cơ thể nàng.
Con người khó có thể che giấu cảm xúc khi căng thẳng, không chỉ Dịch Nam Yên, mà cả bản thân Diệp Sơ Hạ cũng vậy.
Có lẽ lúc đó Ô Vân Sinh mới chắc chắn rằng đó không phải là tình cảm đơn phương của Dịch Nam Yên, mà là đôi bên đã vượt qua ranh giới bạn bè.
Ô Vân Sinh khoái chí tháo kính xuống: "Nếu cháu không nói gì thì lão già này coi như cháu ngầm thừa nhận."
Diệp Sơ Hạ bất đắc dĩ cười, làm điệu bộ xin khoan dung với đối phương: "Xin ông nội Ô đừng nói cho người khác."
"Không được đâu, lão già này không biết nói dối," Ô Vân Sinh dừng lại, "Mà phải thêm tiền!"
Diệp Sơ Hạ: "Dạ?"
Ô Vân Sinh xoa xoa tay, cười nói: "Chỉ cần mang cho ông một vò rượu, ông sẽ mất trí nhớ ngay tại chỗ!"
Diệp Sơ Hạ: "..."
Đôi khi lời nói của lão ngoan đồng này thực ra không phải là không có lý, Diệp Sơ Hạ suy nghĩ một lúc cũng không trực tiếp từ chối, dù sao đối phương cũng là một lão thầy thuốc Đông y, hẳn phải biết cái gì mình có thể và không thể chạm vào, cho nên nàng hỏi: "Ông Ô có mắc bệnh gì làm ông không thể uống rượu không?"
"Không có!" Ô Vân Sinh hất râu, trừng mắt: "Lão già này không phải bác sĩ khoa ngoại suốt ngày trong phòng mổ, có thể bị cái gì chứ, nói thật thì không ai trong số sắp nhỏ các cháu có sức khoẻ tốt hơn ông đâu, cháu có tin không?!"
Diệp Sơ Hạ chớp chớp mắt: "Vậy tại sao còn lén uống rượu?"
Khí thế của Ô Vân Sinh đột nhiên yếu xìu, ông oán than: "Bà nhà không cho ông uống rượu." ông dừng lại, không nói đến người này nữa, vẻ mặt trở nên nghiến răng nghiến lợi: "Còn có đứa con bất hiếu kia!"
"Chắc chắn là nó cay cú ông già này mà, hồi nhỏ ngày nào cũng đến quán net bắt nó, nên bây giờ nó mới nhằm vào ông như thế này!"
Diệp Sơ Hạ không khỏi mỉm cười: "Ăn miếng trả miếng? Này không phải rất là cha hiền con thảo sao?"
Về cơ bản mà nói, đôi bên đều muốn tốt cho đối phương, nhưng biết thì biết, bắt một người từ bỏ sở thích của mình thực sự rất khó.
Ô Vân Sinh bị Diệp Sơ Hạ làm cho nghẹn ứ, sau đó mới thở dài nói: "Ông cũng không làm khó cháu, rượu thuốc! Rượu thuốc thì sao?"
"Cháu giúp lão pha đi, có thời gian thì mang bình nhỏ qua cho lão già này uống mấy chén, cháu yên tâm, một tháng ông tìm cháu hai lần là cùng!"
Diệp Sơ Hạ suy nghĩ một lát, nàng không biết Ô Vân Sinh có nói thật hay không, dù sao nghiện rượu rất khó cai, trước đây không có ai ngăn ông uống rượu, thế mà bây giờ lại đột nhiên ngăn cản ông uống rượu, có thể sức khỏe của ông có vấn đề gì đó, nhưng cũng có thể đơn giản là gia đình không cho ông uống rượu.
Suy cho cùng, khi già đi, khả năng về mọi mặt đều suy giảm, rượu mà họ từng tùy tiện uống có thể một ngày nào đó sẽ trở thành cọng rơm cuối cùng giẫm nát cơ thể họ.
Lý do do dự là vì Diệp Sơ Hạ cảm thấy một người hành nghề Đông y chú trọng dưỡng sinh nên biết rất rõ về cơ thể của mình, nếu ông dám uống rượu, điều đó có nghĩa là cho dù việc uống rượu có ảnh hưởng đến ông thì cũng không lớn lắm, chứ đừng nói đến rượu thuốc.
Nhưng cũng có một số bác sĩ khuyên người khác hút thuốc, uống rượu có hại cho sức khỏe, mà thực tế chính họ cũng hút thuốc và uống rượu, vì vậy Diệp Sơ Hạ không chắc đối phương có thực sự biết mình đang làm gì hay không.
Nhìn thấy vẻ mặt do dự của Diệp Sơ Hạ, hiển nhiên trong chuyện này còn có hy vọng, Ô Vân Sinh lập tức phấn khởi: "Như vậy đi, chỉ cần cháu đồng ý, sau này ông kê cho cháu hai đơn thuốc, sau khi uống xong hai đợt thuốc, ông sẽ châm cứu cho cháu, cam đoan sẽ không ai nói cháu không được nữa!"
Diệp Sơ Hạ: "...Chuyện đó thì có liên quan gì đến hai cô gái chúng cháu đâu?"
"Cháu nghe ai nói linh tinh đấy," Ô Vân Sinh không hài lòng với câu hỏi của Diệp Sơ Hạ, "Có ai mà chịu được bạn tình trên giường đau eo, tay yếu, sức chịu đựng kém chứ?"
"Cháu có sức bền không? Cháu có thể chạy từ tầng một đến tầng sáu mà không thở dốc không?"
Diệp Sơ Hạ: "... Ông nói đúng."
Diệp Sơ Hạ sinh ra đã mạnh, nhưng ở những phương diện khác, nàng lại kém hơn Dịch Nam Yên, dù sao, sự khác biệt giữa một người tập thể dục trong thời gian dài và một người không tập thể dục chút nào là không hề nhỏ, nhược điểm duy nhất của Dịch Nam Yên là dáng người quá chuẩn, điều này không chỉ ảnh hưởng đến khả năng vận động mà còn hạn chế cử động khi chiến đấu với người khác.
Nhưng Diệp Sơ Hạ vẫn rất khó hiểu: "Tại sao ông lại cho rằng cháu nằm trên?"
Mặc dù khi ở chung, họ gần như có sự phân biệt rõ ràng giữa công và thụ, nhưng nếu chỉ nhìn vào vẻ bề ngoài của họ thì hiểu lầm là điều bình thường mà phải không?
"Ông còn không hiểu con bé đó sao?" Ô Vân Sinh hừ hai tiếng, nói, "Còn cháu nữa, nhìn thì hiền dịu, nhưng thực chất lại là một loại thuốc bắc cực mạnh với tâm địa giảo hoạt lắm đây, con nhóc kia có thể đấu lại cháu sao?"
"Đừng nói những chuyện tầm phào này nữa. Chỉ cần nói với ông, cháu có đồng ý hay không?"
Diệp Sơ Hạ: "......"
Nàng suy nghĩ một lúc, gật đầu đồng ý, khuôn mặt của Ô Vân Sinh đột nhiên sáng lên vui mừng, càng vừa ý Diệp Sơ Hạ hơn: "Quyết định vậy đi!"
"Quyết định cái gì?"
Dịch Nam Yên vừa mới lấy thuốc, nghe thấy những lời này, bước vào liền hỏi.
Ô Vân Sinh vẫn bình tĩnh: "Không có chuyện gì, ông chỉ bảo cháu bé nghe theo lời dặn của bác sĩ mà thôi."
Dịch Nam Yên à một tiếng, gật đầu nói: "Ông nội Ô yên tâm, cháu sẽ giám sát em ấy."
Ô Vân Sinh bình tĩnh gật đầu: "Đơn thuốc này cháu nấu lên rồi cho cháu bé ngâm chân, chắc chắn sẽ khỏe mạnh cực kỳ!"
Dịch Nam Yên nghiêm túc gật đầu, liên tục hỏi có cần kiêng cữ cái gì hay không, Diệp Sơ Hạ thầm đỡ trán, nhanh chóng kéo người ra ngoài, nếu không thì ai biết "Ông nội Ô" già mà không đứng đắn này có thể đưa ra đề xuất kỳ lạ gì cho Dịch Nam Yên?
"Em làm gì vậy?" Dịch Nam Yên bất mãn, "Chị còn chưa hỏi xong mà!"
Diệp Sơ Hạ không nói nên lời: "Ông già này có phải thường hay lừa bịp người ta không?"
"Hả?" Dịch Nam Yên suy nghĩ một chút, "Có nhiều thằng ranh nhìn thấy ông ấy là đi đường vòng lắm, cơ mà đó cũng là do bọn nó đáng đời!"
Diệp Sơ Hạ nhướng mày: "Ông ấy đã làm gì?"
Dịch Nam Yên vẫn biết một chút về chiến tích của Ô Vân Sinh, cho nên sau đó Diệp Sơ Hạ đã biết, mấy gã ăn chơi trác táng được ông châm cứu sẽ kêu cha gọi mẹ, hoặc khi nhìn thấy ông sẽ giống như chuột gặp mèo, hoặc là thanh tâm quả dục, không còn đổi bạn gái một tuần một lần, chăm chỉ học tập tiến bộ mỗi ngày.
Nếu không, họ sẽ bị bố mẹ ép uống thuốc bắc được cho là vô cùng đắng.
Đây quả thực là một sứ giả công lý.
Diệp Sơ Hạ không nói nên lời, tự nhiên nàng đoán được, thuốc này quả thực có thể là một loại thuốc đơn thuần làm ấm và bồi bổ cơ thể, nhưng châm cứu thì không nhất định, không chừng có thể khiến người ta biến chất lãnh đạm.
Mặc dù ban đầu Diệp Sơ Hạ không tin điều đó.
Suy cho cùng, cấu tạo cơ thể của phụ nữ và nam giới khác nhau nên hoàn toàn không cần loại thuốc này, nếu nàng thực sự muốn cải thiện bản thân ở những khía cạnh khác thì tự mình chậm rãi luyện tập cũng sẽ có tác dụng tương tự.
Cho nên, ngay từ đầu Diệp Sơ Hạ đã bắt đầu nghi ngờ mục đích của đối phương, thay vì muốn giúp đỡ nàng hay thèm rượu, có lẽ đối phương muốn nhân cơ hội này để kiểm tra nàng một hai lần mỗi tháng, dù sao Dịch Nam Yên ngu ngon ngoan này chắc chắn những người lớn cũng nhìn ra được, làm sao họ có để mặc đối phương hành động theo cảm xúc mà không có bất kỳ tiếp xúc nào.
Nhưng hiển nhiên bọn họ cũng lo lắng nếu hỏi trực tiếp sẽ khiến cô càng quyết tâm hơn trong lựa chọn của mình, cho nên tốt nhất nên dùng phương pháp lòng vòng, để nếu đối phương thực sự có vấn đề thì sẽ có cách giải quyết ngay, mặc dù phương pháp này thâm độc hơn một chút.
Hai người ngồi lên xe, Dịch Nam Yên cất túi thuốc, sau đó nói: "Ông nội Ô nói mấy thuốc này nhất định phải uống đúng giờ."
Diệp Sơ Hạ: "Thì sao?"
"Nên là em có cân nhắc việc đổi chỗ ở không? Hay bảo bạn gái em, tiện đường đón em về nhà?" Dịch Nam Yên ho khan một tiếng, "Hay là trực tiếp bảo bạn gái em, giúp em giải quyết những chuyện vặt vãnh này?"
Diệp Sơ Hạ lắc đầu: "Tạm thời không được, em sợ chị sẽ làm chuyện xấu với em."
Dịch Nam Yên: "...?" Cô tức giận, "Em đang nói nhảm cái gì vậy? Sao suy nghĩ của em xấu xa thế?"
Cô ngay thẳng nói: "Chị là người kiên quyết ủng hộ nói không với ăn cơm trước kẻng!"
Diệp Sơ Hạ trầm ngâm suy nghĩ: "Chị đang nhắc em cầu hôn sớm hơn à?"
"Xí!" Dịch Nam Yên đỏ mặt, "Em bớt giở trò lưu manh lại đi!"
Diệp Sơ Hạ: "......?"
Giở trò lưu manh? Sao nàng lại thành giở trò lưu manh rồi?