Thật ra, cô muốn chuồn lên sô pha ngủ, nhưng... cô có chút không nỡ.
Dịch Nam Yên cảm thấy bản thân như vậy thật hèn hạ.
Cô khác với Diệp Sơ Hạ, trong mắt nàng, hai cô gái ở cạnh nhau là chuyện rất bình thường, không liên quan gì đến tình yêu, cùng lắm chỉ là bạn thân mà thôi.
Dịch Nam Yên biết rằng mặc dù Diệp Sơ Hạ giỏi làm nũng với con gái nhưng nàng không có hứng thú với phụ nữ, khi hẹn hò qua mạng, cô luôn xuất hiện trước mặt nàng với tư cách là một người con trai, còn Diệp Sơ Hạ là gái thẳng.
Nhưng cô thì không.
Phụ nữ bình thường ngủ chung giường thì không sao, nhưng một đồng tính nữ ngủ chung với người khác mà đối phương không hề hay biết thì là một việc rất bỉ ổi.
Dịch Nam Yên biết rõ điều này, vậy nên bây giờ cô chỉ cảm thấy cứng đờ và gượng gạo, nhưng cơ thể cô dường như bị dán chặt vào giường, cô không thể, hay đúng hơn là không muốn dậy.
Cô nín thở, cố gắng hết sức để tiếng thở không quá lớn, nhưng trái tim lại đập cực nhanh, như sắp nhảy ra khỏi lồng ngực, Dịch Nam Yên run rẩy che trái tim lại, da thịt cô nóng như thiêu đốt, lúc này đây chỉ cần Diệp Sơ Hạ chạm vào cô một chút thôi thì cô cũng có thể lập tức nhảy khỏi giường như một chú ếch con.
Thực ra hai người cách rất xa nhau, trên chiếc giường 2,5m, mỗi người ngủ một bên, chính giữa cũng đủ cho mấy người nằm, nhưng bóng tối mới là nơi làm người ta dễ suy nghĩ sâu xa nhất, Dịch Nam Yên thậm chí còn cảm thấy rằng Diệp Sơ Hạ đang ở ngay sau lưng mình, và chóp mũi của cô có thể cọ vào mặt nàng ngay khi cô xoay người lại.
Suy đoán này khiến cô giật mình, căng thẳng đến nỗi chóp mũi cũng lấm tấm mồ hôi, như thể nóng vô cùng.
Cho dù Diệp Sơ Hạ có mưu hay chước giỏi đến đâu, nàng cũng không thể đoán được Dịch Nam Yên đang nghĩ gì vào lúc này, nhưng về nét mặt lo lắng của Dịch Nam Yên thì nàng đã nhìn thấy nó trước khi tắt đèn rồi.
Xét về tính cách của Dịch Nam Yên, cô không có nhiều bạn cũng không có gì đáng ngạc nhiên, dù sao thì tsundere, cứng miệng mềm lòng trong mắt người xem là đáng yêu, nhưng đối với những người trong cuộc, cách nói chuyện này cũng đủ khiến nàng và đối phương đường ai nấy đi, mặc dù đối phương có độc mồm độc miệng, mà tay thì làm tất cả mọi thứ có thể giúp nàng, nhưng với tính cách của nàng, thể nào cũng phí công vô ích.
Phải biết rằng, giúp đỡ người khác cũng phải chú ý đến sách lược, bản chất con người đôi khi rất kỳ lạ, bạn giúp một ai đó, nhưng vì miệng bạn hơi "dao găm", đối phương sẽ nghĩ rằng bạn đang sỉ nhục và cười nhạo họ, giúp họ chỉ là do bạn trịch thượng bố thí cho họ, chẳng những không được cảm kích mà còn bị oán hận.
Kể từ khi người thân qua đời, Diệp Sơ Hạ rất hưởng thụ lòng tốt mà người khác mang đến cho nàng, nên nàng không quan tâm đến cái mỏ hỗn của Dịch Nam Yên lắm, dù sao thì nàng cũng không thiệt.
Vì vậy, trong mắt nàng, ngu ngon ngoan mang tên Dịch Nam Yên này thực ra lại khá dễ thương.
Rốt cuộc, có cô gái nào mà lại căng thẳng khi ngủ với một cô gái khác chứ?
Này cũng quá là dễ thương!
Đây là suy nghĩ thật nhất trong lòng Diệp Sơ Hạ. Con người của nàng, ngoại trừ bề ngoài trông có hơi tốt bụng ra thì trên người nàng không có gì liên quan đến hai từ lương thiện cả, nên nàng rất thích đùa bỡn người khác. Chỉ khác là có người nàng trêu chọc có chừng có mực, có người bỡn cợt hoàn toàn vì mục đích khiến đối phương bẽ mặt và để lại bóng ma tâm lý.
Dịch Nam Yên là vế trước, còn như bạn cùng phòng của nàng thì là vế sau.
Vì vậy, lúc này, Diệp Sơ Hạ giơ tay chọc vào lưng Dịch Nam Yên, nhẹ giọng nói: "Chị Nam Yên, chị nhích lại đây một chút được không? Sao chị nằm xa vậy? Có phải chị không muốn ngủ với em không?"
"Em xin lỗi, em lại làm phiền chị nữa rồi phải không?"
Giọng nói của nàng ngày càng trầm xuống, Dịch Nam Yên thậm chí có thể tưởng tượng ra đôi tai mèo cụp xuống của nàng, và đôi mắt sáng ngời vốn có của nàng cũng trở nên ủ dột.
Điều này càng khiến Dịch Nam Yên bực bội hơn, một lúc sau cô mới lên tiếng với chất giọng hơi trầm: "Không có."
Diệp Sơ Hạ chớp mắt: "Cái gì?"
Cô chậm chạp nói: "Không có phiền."
Diệp Sơ Hạ ồ một tiếng, một lúc sau mới nói: "Thế tại sao chị Nam Yên lại nằm xa vậy?"
Dịch Nam Yên mím môi, hoàn toàn không biết nên trả lời câu hỏi này như thế nào, trong lòng cảm thấy chột dạ, nhưng lời cô thốt ra vẫn rất kiên cường: "Câm miệng! Đừng quấy rầy giấc ngủ của tôi!"
Mặc dù nói như vậy, nhưng thực tế, Dịch Nam Yên hoàn toàn không thể ngủ được, Diệp Sơ Hạ nhỏ giọng 'ò' một tiếng, rồi nói: "Nhưng em không ngủ được mà ~"
"Chị Nam Yên, chân em đau."
Dịch Nam Yên nghe thấy lời này lập tức xoay người lại, có chút lo lắng: "Không thể nào? Chẳng phải bác sĩ nói bôi thuốc sẽ đỡ hơn sao? Có phải là nhiễm trùng rồi không?"
Diệp Sơ Hạ xấu hổ nhỏ giọng: "Không phải, là do em không giỏi chịu đau, dù chỉ một vết thương nhỏ thôi cũng khiến em đau đến mức không ngủ được."
"Bánh bèo!" Dịch Nam Yên nói ra lời này, khiến tâm trạng lo lắng trở nên thả lỏng một chút, do dự hỏi: "Hay là uống thuốc giảm đau?"
Vừa hỏi, cô lập tức tự lắc đầu: "Quên đi, thuốc giảm đau tác dụng phụ nhiều lắm."
Trong bóng tối, Diệp Sơ Hạ nhếch khóe môi, nhõng nhẽo: "Chị Nam Yên, chị ôm em đi, ôm một cái sẽ không đau nữa."
"..."
Dịch Nam Yên chỉ cảm thấy não mình nổ tung một tiếng, theo bản năng quát lên: "Đồ đần, làm gì có chuyện như vậy!"
"Nhưng mà đau quá, em muốn được chị Nam Yên ôm vào lòng an ủi cơ ~"
Tim của Dịch Nam Yên đập mạnh, tai cô đỏ như rỉ máu, giọng nói mềm mại kèm theo nức nở của Diệp Sơ Hạ, gần như khiến người ta có thể tưởng tượng rằng nàng đang chịu đựng đau đớn và đang làm nũng với họ, đôi mắt ướt át, khiến người ta cảm thấy khó có thể cưỡng lại lời mời của nàng.
Chết tiệt!
Người chưa bao giờ chửi thề như Dịch Nam Yên, không biết đã chửi thầm trong bụng bao nhiêu lần, đầu óc cô trống rỗng, khi cô định thần lại, cơ thể đã phản bội não bộ, chủ động ôm lấy nàng, dù vẫn còn cách một lớp chăn điều hoà, nhưng hơi thở của Dịch Nam Yên vẫn trở nên nặng nề không thể kiểm soát, ở cự ly gần, Dịch Nam Yên cảm thấy mình thậm chí còn mơ hồ ngửi thấy mùi thơm cơ thể từ người nàng, não bộ lại ngừng hoạt động.
Còn Diệp Sơ Hạ chỉ cảm thấy sắp ngạt thở.
Ai ôm người ta mà còn quấn thêm một lớp chăn? Có thấy Dịch Nam Yên kháng cự tiếp xúc cơ thể với người khác đâu? Tại sao khi tới lượt nàng thì phải ôm cách một lớp chăn như vậy, nàng là virus sao?
Diệp Sơ Hạ không vui mím môi, ngẩng đầu nhìn cô: "Nóng."
Hơi thở ấm áp của nàng phả vào xương quai xanh lộ ra ngoài của Dịch Nam Yên, khiến làn da khô ráo của cô trở nên hơi ẩm ướt, Dịch Nam Yên đột nhiên cảm thấy cơ thể có chút mềm nhũn, run giọng nói: "Vậy, vậy em chỉnh điều hoà thấp xuống một chút đi."
Diệp Sơ Hạ: "...?" Chị đang nói cái méo gì vậy?
Cô vô thức nuốt nước bọt, vươn tay mò mẫm về phía tủ đầu giường, phải mất một lúc mới nhớ ra điều khiển từ xa đã được đặt bên tủ của Diệp Sơ Hạ, cô vội vàng chống người dậy, nhưng sự mềm nhũn của cô không phải là ảo giác, mà là sự thật, chống vài lần mà vẫn không thể dậy.
Diệp Sơ Hạ sửng sốt: "Chị sao vậy?"
———————————
Tác giả có lời muốn nói:
Dịch Nam Yên: Thể diện đời này tôi mất hết tại đây rồi! Diệt khẩu! Tôi muốn diệt khẩu!