Diệp Sơ Hạ không nói nên lời, hồi lâu sau nàng mới nói: "Vậy chị có muốn ở lại qua đêm không?"
Dịch Nam Yên do dự một lúc.
Một mặt, cô cảm thấy trước đây họ đã ngủ cùng nhau, vậy tại sao bây giờ lại không thể? Nhưng trong lòng lại có một âm thanh nói cho cô biết, lần này thì khác, quả thực cô sợ nếu bây giờ đồng ý, sẽ để lại cho đối phương một ấn tượng rất tùy tiện.
Nhưng không ở lại, cũng cảm thấy không cam lòng, những cặp đôi mới yêu luôn không biết cách giữ đúng mực khi gần gũi, muốn ở bên nhau hai mươi bốn giờ một ngày, nên Dịch Nam Yên thực sự không muốn rời đi.
Khuôn mặt rối rắm của cô nhăn lại, Diệp Sơ Hạ cảm thấy mình phải cho cô một liều thuốc trấn an, vô thức nói: "Chị yên tâm, chỉ là ngủ chung thôi, em sẽ không làm gì chị đâu."
Dịch Nam Yên cười lạnh: "Hay lắm, cuối cùng cũng bị tôi nắm thóp!"
Diệp Sơ Hạ: "...?"
Dịch Nam Yên: "Có phải lát nữa em còn muốn nói, chỉ là cởi quần áo thôi, em không chạm vào chị đâu, đúng không?"
Diệp Sơ Hạ: "..." Đồng chí tốt, chị vừa cho tôi một ý tưởng hay đó!
Dịch Nam Yên lộ ra thần sắc nhìn thấu hết thảy, hừ lạnh một tiếng, lớn tiếng nói: "Em nằm mơ đi! Tôi sẽ không để em toại nguyện!"
Cô vội vã đi về phía cửa, như thể có người đang đuổi theo phía sau, Diệp Sơ Hạ muốn nói nàng thực sự không có nghĩ vậy, dù sao, một thợ săn đạt chuẩn biết rằng mình phải đợi rất lâu mới bắt được con mồi, nàng sẽ không làm bất cứ điều gì có thể khiến người vụt chạy trước khi nàng hoàn toàn chắc chắn rằng có thể bắt được họ.
Nhưng nàng cảm thấy lời mình nói bây giờ có thể sẽ càng nói càng dở, nên Diệp Sơ Hạ mở miệng, nhưng vẫn không nói gì.
Dịch Nam Yên liên tục nhấn nút thang máy đi xuống lầu, hành lang tối tăm vang vọng tiếng giày cao gót, cô vỗ nhẹ vào gò má nóng bừng của mình, chợt hối hận vì đã vội vã rời đi mà không cho người ta cơ hội giữ mình lại.
Cô thở một hơi dài và đè nén trái tim đang đập loạn của mình.
Quên đi, dù sao cũng đã đi ra ngoài rồi, quay lại thì xấu hổ lắm, huống chi, tiến triển nhanh như vậy, lỡ dọa người ta thì sao?
Cô không phải dê xồm đầu thai!
Dù vậy, Dịch Nam Yên vẫn cảm thấy có chút hối hận, mặc dù đã đưa ra lựa chọn, nhưng chưa chắc sẽ đạt được kết quả tốt nhất. Tóm lại, sau khi đưa ra quyết định, trái tim cô bắt đầu rẽ sang một hướng khác.
Dịch Nam Yên cảm thấy mình như thế này thật kỳ lạ, ngoài lớp sinh lý học và tìm kiếm các bài báo khoa học phổ biến trên mạng, trước đây cô chưa bao giờ có hứng thú với phương diện này, nhưng bây giờ rõ ràng là cô không biết gì cả, thế mà lại khát khao một cách khó tả.
Dịch Nam Yên cảm thấy điều này hơi nhanh và trông giống như một tên lưu manh.
Sau khi lên xe, Dịch Nam Yên bình tĩnh lại một chút, cô đang định lái xe thì nhìn thấy tin nhắn của Diệp Sơ Hạ, bảo cô đi đường cẩn thận, đến nơi thì gọi video báo bình an cho nàng.
Dịch Nam Yên cất điện thoại di động, khóe miệng không tự chủ nhếch lên, báo bình an mà cần video call sao? Chẳng phải là muốn nhìn thấy cô à? Lại còn viện cớ vụng về như vậy!
Nhưng vừa nghĩ đến việc về nhà, khóe miệng Dịch Nam Yên lại xệ xuống, tức giận đập tay lái.
Tại sao cô phải về nhà? Tại sao họ không thể sống cùng nhau?!
Dịch Nam Yên nghĩ đến lần trước nhờ trợ lý của mình điều tra chung cư này, phát hiện ra rằng người dân ở đây cơ bản đều là những nhân viên văn phòng trung thực, ngay cả những người đàn ông và phụ nữ bị nghi ngờ bị bao nuôi đều sống tương đối xa, cơ bản không có cơ hội đụng mặt Diệp Sơ Hạ, và ngoài những khuyết điểm về tính nết, thì hoàn toàn không có thói hư tật xấu nào, điều này khiến cô từ bỏ ý định mua lại những căn hộ xung quanh.
Mà bây giờ rõ ràng là không thể để Diệp Sơ Hạ thay đổi môi trường sống của mình, dù sao nếu nàng chuyển đến một chung cư khác, thì có gì khác với sống ở đây đâu?
Thay vì làm như vậy, tốt hơn hết là nên tạm thời chịu đựng và đợi vài tháng rồi hẵng ngỏ lời sống chung.
Hai chữ "sống chung" khiến gò má Dịch Nam Yên có chút nóng bừng, cô siết chặt vô lăng, mở cửa sổ xe để bình tĩnh lại một lúc rồi mới lái xe đi.
Diệp Sơ Hạ không biết phản ứng của Dịch Nam Yên, nhưng nàng nghĩ mình có thể đoán được, nghĩ đến bộ dạng đáng yêu của cô, Diệp Sơ Hạ không khỏi cười khúc khích vài tiếng sau đó ngồi xuống trước máy tính và bắt đầu làm việc.
Mức lương gia sư của Diệp Sơ Hạ không hề thấp, đủ để nàng có một cuộc sống khá ổn, nhưng phải đến khi tài khoản của nàng trở thành "KOL", nàng mới thực sự cảm nhận được cảm giác nhận được số tiền lớn chỉ qua một bài đăng trên weibo và một lần quảng cáo, hơn nữa, với tiền đề nàng không phải là "KOL" nổi tiếng hàng đầu, lợi nhuận tỉ lệ nghịch với công sức bỏ ra, thu nhập khổng lồ khiến người ta ghen tị.
Điều này khiến Diệp Sơ Hạ càng quyết tâm bước vào lĩnh vực này, nếu không phải tiền chưa tới tay thì nàng đã bắt đầu săn trộm người khắp nơi từ lâu rồi.
Thật kỳ lạ là trước đây nàng đã nghĩ ra không dưới ba cách để gài tiền đối phương, nhưng bây giờ nàng không muốn nữa vì lòng tự trọng không thể giải thích được của mình, thay vào đó, nàng thà đợi hoặc tìm người khác vay tiền, dù biết rõ sẽ chậm trễ một chút có thể ảnh hưởng tới hàng triệu lợi nhuận sau này.
Xét cho cùng, Internet là một lĩnh vực chưa được phát triển toàn diện, cơ hội kinh doanh được phát hiện mỗi ngày, chỉ khi là người đầu tiên chiếm ưu thế và đứng ở vị trí dẫn đầu thì ta mới có thể nắm bắt được mọi thứ.
Diệp Sơ Hạ tự nhận mình đã từ bỏ lòng tự trọng vốn không có bao nhiêu của mình để tồn tại, bởi vì nàng đã thức thời từ khi còn bé, lúc nhỏ thành tích của nàng đã vượt xa các bạn trong lớp, nàng sẽ chọn lãng phí một khoảng thời gian nhất định để đánh dấu những điểm quan trọng cho các bạn cùng lớp chỉ để giao lưu, vốn không viết ghi chú nàng cũng bắt đầu làm sổ ghi chép, không phải cho nàng, mà là cho các bạn cùng lớp.
Quá xuất sắc không nhất thiết dẫn đến sự ngưỡng mộ, mà còn có thể dẫn đến việc bị tẩy chay như một đứa khác loài.
Một người cực kỳ nhiều tâm nhãn như Diệp Sơ Hạ, đã biết cách giải quyết các mối quan hệ giữa các cá nhân từ khi còn nhỏ.
Cho nên, trong mắt Diệp Sơ Hạ, lòng tự trọng không đáng nhắc tới, nhưng thật kỳ lạ là hiện giờ nàng lại như có thứ này, cũng không biết là tốt hay xấu.
......
............
Trên đường về nhà bị tắc đường, hình như phía trước có tai nạn ô tô nên phải chậm trễ một lát, Dịch Nam Yên về nhà hơi muộn, khiến cô không dám gọi điện.
Nghĩ nghĩ, Dịch Nam Yên gửi tin nhắn trước, sau khi xác nhận đối phương vẫn chưa ngủ mới gọi video.
Video call gần như được kết nối ngay lập tức nhưng người lại không có trong camera, một lúc sau, camera rung chuyển và tập trung vào một khuôn mặt được đắp mặt nạ đen.
Người xuất hiện đột ngột có vẻ hơi đáng sợ, nhưng dù vậy, Dịch Nam Yên vẫn cảm thấy nàng rất đáng yêu.
"Sao giờ chị mới về nhà?" Diệp Sơ Hạ nhấc chiếc mặt nạ bị trượt lên một chút.
"Trên đường có hơi kẹt xe." Dịch Nam Yên cảm thấy tai mình ngứa ngáy, vô thức xoa xoa, cô không nói trên đường xảy ra tai nạn ô tô, mặc dù chuyện này không liên quan gì đến mình, nhưng nói ra vẫn có hơi ảnh hưởng tâm trạng.
Cô cẩn thận nhìn Diệp Sơ Hạ, đối phương đang thực hiện từng bước quy trình chăm sóc da, đặt điện thoại lên giá và bắt đầu thoa kem dưỡng thể lên chân.
Đôi chân dài trắng nõn dưới ánh đèn có chút chói mắt, Dịch Nam Yên ho khan một tiếng: "Em có thể đứng đắn hơn được không?!"
Diệp Sơ Hạ: "...?"
Nàng nhìn bộ đồ ngủ của mình, cạn lời: "Chỗ nào không đứng đắn?" Nàng chớp mắt, "Yên Yên, chị đã từng nghe câu này chưa? Gọi là... dâm thì nhìn đâu cũng thấy dâm."
"Chị..." Dịch Nam Yên hít sâu một hơi, "Em đừng có vu khống tôi!"
Cô làm sao có thể có tư tưởng bẩn thỉu, rõ ràng là nàng đang quyến rũ cô!
"Chị nói sao thì là vậy." Diệp Sơ Hạ biết nghe lời phải, khi cười nhìn có chút ngọt ngào, Dịch Nam Yên xị mặt, trực giác cho rằng Diệp Sơ Hạ đang giở trò xấu với cô, nhưng cô vẫn không nỡ quay đi, ngay cả khi bắp chân trắng nõn của đối phương rời khỏi ống kính, cô còn vô thức quay đầu sang một bên, như thể có thể nhìn thấy cảnh tượng biến mất trong ống kính.
Dịch Nam Yên cảm thấy mình như thế này thật là mất mặt.
Con nhóc xấu xa này ngày nào cũng châm ngòi thổi gió, lẽ nào không sợ một ngày nào đó sẽ bị quả báo sao? Em thực sự cho rằng tôi là Liễu Hạ Huệ hả? Tôi đã thành niên rồi!
Nghĩ tới đây, Dịch Nam Yên chợt nhớ tới lúc nãy ở nhà Diệp Sơ Hạ, cô đã nói ra một câu không thể để Diệp Sơ Hạ toại nguyện, không nhịn được che mặt lại.
Lúc đó đầu óc cô bị hỏng rồi phải không, tại sao cô lại nói như vậy?
Hơn nữa, tại sao cô lại phải lo lắng về những chuyện thế này? Dù nhìn thế nào thì cô cũng là công mới phải! Tại sao lại chủ động đặt mình vào vị trí khác?
Diệp Sơ Hạ kỳ quái nhìn cô: "Chị sao vậy?"
Dịch Nam Yên ho khan một tiếng, uống nước để che giấu sự xấu hổ của mình: "Không có gì."
Cô nhìn Diệp Sơ Hạ đổi một chân khác để thoa kem, khuôn mặt mềm mại dễ thương trông đặc biệt vô hại, toàn thân trông nhỏ nhắn đến mức khiến người ta cảm thấy rất thích hợp để ôm vào lòng, cho nên điều này đã cho Dịch Nam Yên một ảo giác, sau này, cô chắc chắn sẽ là người chiếm vị trí "chủ đạo" khi nói đến chuyện chăn gối.
Suy cho cùng, ngày nào cô cũng tập gym, không chỉ có thể lực tốt mà đôi tay của cô còn...
Dịch Nam Yên nhìn những viên kim cương trên móng tay mình, có chút do dự.
Thành thật mà nói, cô cảm thấy làm móng chắc chắn là một ngành kinh doanh phát triển nhanh chóng trong thời hiện đại, với rất nhiều phong cách khác nhau, hầu như mỗi tháng Dịch Nam Yên đều sẽ tìm người làm lại bộ móng mà cô thích, cô nghĩ sau này có thể mình sẽ nói lời tạm biệt với tất cả những thứ này, cô vẫn có chút tiếc.
Cô cũng thích để móng tay dài, việc này khiến bàn tay của cô trông đặc biệt thon thả và cũng thích hợp để thực hiện nhiều kiểu móng vẽ khác nhau.
"Yên Yên, chị đang nghĩ gì vậy?" Diệp Sơ Hạ sau khi bôi kem dưỡng thể xong thì nhấc điện thoại lên, mặt nạ của nàng đã được gỡ bỏ tự khi nào, trên mặt vẫn còn ướt, dưới ánh đèn nó ánh lên như một loại ngọc bích.
Dĩ nhiên là Dịch Nam Yên không thể nào bộc lộ tâm tư của mình, thế là sắc mặt cứng đờ nói: "Chị đang nghĩ ngày mai nên mặc cái gì."
"Chị mặc gì cũng đẹp," Diệp Sơ Hạ cười khen ngợi, "Mười hai giờ rồi, em đi ngủ đây."
Dịch Nam Yên ậm ừ: "Vậy ngủ ngon, em ngủ trước đi." Cô quyết định tắm nước lạnh trước rồi mới đi ngủ.
Diệp Sơ Hạ lại gần camera: "Bạn gái của em không muốn hôn chúc ngủ ngon em trước khi cúp máy à?"
Tay Dịch Nam Yên run lên, xị mặt nói: "Ấu trĩ, có hôn được đâu, em đi ngủ nhanh đi."
Diệp Sơ Hạ hừ một tiếng: "Không muốn," nàng chu môi, "Chị có hôn hay không?"
Âm cuối bị nàng cố tình kéo dài, giống như lông chim cào vào trong lòng, ngứa ngáy khủng khiếp, mặt Dịch Nam Yên đỏ bừng, bĩu môi nghiêng về phía camera, từ góc chết này, cô trông vẫn rất đẹp, với khuôn môi đầy đặn lặng lẽ tỏa ra hương thơm ngào ngạt.
Diệp Sơ Hạ nhìn màn hình bị đôi môi cô chặn lại, cong môi cười: "Đồ ngốc, sao có thể hôn như vậy?"
Dịch Nam Yên: "... Em có phiền hay không, sao đòi hỏi quá vậy, không hôn như vậy thì hôn làm sao?"
"Vậy nè," Diệp Sơ Hạ tiến lại gần camera, "moaz~"
"Chị ngủ ngon, mơ đẹp nha~"
Trên điện thoại hiển thị cuộc gọi video đã kết thúc, các khớp ngón tay của Dịch Nam Yên cầm điện thoại trở nên trắng bệch, cô nghĩ làm sao bây giờ mình có thể ngủ được?
Dịch Nam Yên lại một lần nữa cảm thấy, tại sao mình phải về nhà, bây giờ cô nên ở lại với Diệp Sơ Hạ, để có thể ôm nàng khi nàng chúc mình ngủ ngon. Cô vỗ nhẹ vào đôi gò má nóng bừng của mình, cố gắng làm mình tỉnh táo một chút, đặt điện thoại xuống, bước vào phòng tắm, những bước đi bình thường không thể khiến cô thoát khỏi cảm giác lâng lâng, phải đến khi bị dội nước lạnh vào người, cô mới cảm thấy dường như mình không còn cảm giác khát nước như Khoa Phụ (*) nữa.
Nhưng hậu quả của việc cô làm như vậy là ngày hôm sau cô bị cảm đúng như dự đoán.
(*) Một câu chuyện thần thoại chép trong Sơn hải kinh Trung Quốc. Chuyện kể rằng có một người tên là Khoa Phụ; vì quyết định đuổi theo và bắt được Mặt Trời. Ông đã đi theo Mặt Trời từ phía Đông đến Tây, thoát sông Hoàng Hà và sông Vị Hà (tất cả các sông và hồ đi ngang qua con đường của ông) để làm dịu cơn khát cháy bỏng của ông. Tuy nhiên, các con sông lớn cũng không thể dập tắt cơn khát của mình, và khi ông tìm kiếm nhiều nước hơn, thì cuối cùng ông đã qua đời vì mất nước.