Khi mẹ còn sống, họ thực sự đã kiềm chế rất nhiều, nhưng sau khi mẹ cô qua đời, họ lại quay về con đường cũ, Dịch Nam Yên cảm thấy rằng có lẽ họ đã kiềm chế bản thân vì mục đích moi tiền.
Dù sao dùng tiền của người khác nuôi sống mình cũng phải tỏ ra thái độ, nhưng khi đến chỗ Dịch Nam Yên, bọn họ liền thay đổi, chắc là vì bọn họ cho rằng cô còn quá nhỏ nên dễ lừa?
Dịch Nam Yên không biết, cô thật sự mềm lòng, dù sao bọn họ cũng là chị em của mẹ cô, ngoại hình từ đời trước đến đời này có rất nhiều điểm tương đồng, nhưng nuôi chó ít nhất nó còn biết trông nhà giữ sân, mà nuôi họ có thể đạt được gì? Một bụng tức?
Huống chi, ngay cả việc say rượu lái xe cũng có thể làm được, gia đình này gần đây ngày càng trở nên hồ đồ, họ không coi trọng mạng sống của mình và cũng không coi mạng sống của người khác ra gì.
Dịch Nam Yên suy nghĩ một chút, sau đó lại gọi điện cho bố mình, nói vài câu thì cúp điện thoại, nhìn chằm chằm một dãy số điện thoại hồi lâu, nhìn hồi lâu, cuối cùng bỏ cuộc, thoát ra và bấm vào Wechat:【 Buổi tối mấy giờ em mới về? Tôi đón em 】
Đối phương nhanh chóng trả lời:【 Không cần đâu, em tự bắt xe về ~ 】
Dịch Nam Yên hừ một tiếng, không cần thì thôi, làm như người ta thèm lắm vậy!
Cô tắt điện thoại di động, từ chỗ đỗ xe tạm thời lại bắt đầu lên đường, nghĩ nghĩ rồi rẽ vào một góc cua khác, lái xe theo hướng ngược lại với ban đầu.
Sau khi Diệp Sơ Hạ gửi tin nhắn xong, nàng cất điện thoại đi, ngoài dạy kèm, hôm nay nàng còn có việc khác phải làm, đủ để nàng bận rộn cả ngày.
Lịch sự từ chối hợp đồng ở Bilibili, Diệp Sơ Hạ thấy đến lượt mình nên tiến lên hỏi thăm.
Diệp Sơ Hạ không có kinh nghiệm mở phòng làm việc nên nàng phải tự mình đi tư vấn tất cả những việc này và tìm một nơi thích hợp, dù sao thì cũng không thể làm phiền Dịch Nam Yên trong mọi việc, và cứ bắt lấy mình cô kiếm hời thì cũng không tốt lắm.
Việc này không làm Diệp Sơ Hạ mất quá nhiều thời gian, chỉ hơi lãng phí vì thời tiết, cho dù bôi một lớp kem chống nắng dày cũng không thể ngăn cản làn da trở nên ửng đỏ, Diệp Sơ Hạ luôn cảm thấy làn da của mình đã nhạy cảm đến độ có hơi bệnh hoạn, nhưng không phải lúc nhỏ nàng không được cha mẹ đưa đến bệnh viện, thậm chí còn đi đến một số bệnh viện nổi tiếng trong và ngoài nước nhưng cũng không phát hiện được gì.
Thành lập công ty là việc không thể làm trong một sớm một chiều, cũng không tiêu tốn quá nhiều sức lực hàng ngày của Diệp Sơ Hạ, nàng nhanh chóng chạy đến địa điểm dạy kèm đầu tiên, trên môi nở nụ cười mà các bạn nhỏ yêu thích.
Dù là giáo viên bộ môn nào thì đó cũng không phải là một công việc dễ dàng đối với nhiều người, bởi vì nhiều nít ranh quả thực có thể khiến người ta điên tiết đến mức muốn đánh người, cho dù bạn có lý thì đó cũng là điều vô lý trong mắt nhiều bậc cha mẹ, dù sao bạn đã nổi khùng với con của họ, còn làm đứa nhỏ sợ đến phát khóc.
Diệp Sơ Hạ có danh tiếng tốt trong số các gia sư lân cận nên học phí có thể coi là cao nhất trong số các bạn cùng lứa, thành tích này thường là do "tình cờ" bị phụ huynh bắt gặp khi mấy đứa nít quỷ đang làm loạn, thậm chí còn được đền bù vì điều đó, và một lý do khác là nàng dạy rất hay.
Là học sinh xuất sắc, Diệp Sơ Hạ có phương pháp học riêng không hiệu quả lắm, nhưng so với các gia sư khác, ít nhất bọn trẻ sẵn sàng nghiêm túc lắng nghe khi đến với nàng, điều này dẫn đến sự tiến bộ chung của các em do được nàng dạy, nhưng không phải vì nàng dạy tốt hơn những người chuyên nghiệp mà chỉ là các em học tập chăm chỉ hơn thôi.
Thế giới của trẻ con rất đơn giản nhưng cũng rất thực tế nên khi nhìn thấy những người xinh đẹp, chúng sẽ bớt phản kháng trong việc học hơn rất nhiều.
Kể từ khi dạy học sinh cấp ba bị tỏ tình, Diệp Sơ Hạ thường nhận gia sư cho những học sinh đã có gu thẩm mỹ nhưng còn khá ngây thơ hoặc những cô gái sắp thi đại học.
Đối tượng trước thì đơn thuần, dễ dỗ, còn đối tượng sau lại sắp bước vào kỳ thi tuyển sinh đại học nên không có nhiều thời gian suy nghĩ những chuyện tầm phào, xét cho cùng, gia sư thường phải ở không gian riêng với học sinh, tuổi tác chênh lệch không lớn, trùng hợp nàng lại còn xinh đẹp nên thỉnh thoảng sẽ xảy ra một vài sự cố bất ngờ nào đó.
Một số phụ huynh vô lý, nhất quyết cho rằng nàng quyến rũ con họ, sau khi Diệp Sơ Hạ học được một bài học, nàng sẽ không bao giờ nhận những học sinh như vậy nữa.
Cho dù sau đó nàng có trả thù lại, nhưng nàng vẫn cảm thấy ghê tởm như nuốt phải ruồi nhặng. Dù sao thời buổi này, nam nữ đều có thành kiến, chỉ cần có tin đồn, sẽ luôn có người tin "không lửa làm sao có khói".
Tuy nhiên, kể từ khi Diệp Sơ Hạ không còn chỉ nhìn vào giá cả mà còn chọn giải pháp tốt nhất trong số những học sinh phù hợp nên chuyện như thế này đã không xảy ra nữa.
Thành thật mà nói, nếu điều kiện cho phép, khi Diệp Sơ Hạ làm gia sư, nàng thậm chí còn muốn gặp bố mẹ đối phương, đạt tiêu chuẩn thì nói tiếp.
Khoảng mười giờ tối, Diệp Sơ Hạ ra khỏi nhà học sinh.
Vốn dĩ chín giờ có thể rời đi, nhưng năng lực học tập của học sinh này quả thực có chút kém, người khác cùng một vấn đề giảng hai ba lần là hiểu, nhưng tới lượt cậu này phải hơn chục lần, thật sự là rất tốn thời gian.
Khi Diệp Sơ Hạ còn đi học đã hiểu rằng mọi người khác nhau, không chỉ vì địa vị giai cấp mà còn vì họ khác nhau về cơ bản.
Trong cùng một môi trường, có người có thể được tiến cử bằng mọi cách mà không cần học hành chăm chỉ, có người cố gắng hết sức nhưng luôn bỏ lỡ cơ hội.
Diệp Sơ Hạ tương đối tốt trong số họ, ít nhất nàng có thể nhận được câu trả lời thỏa đáng sau khi học tập chăm chỉ, mặc dù không ưu tú đến mức được tuyển thẳng nhưng ít nhất nàng cũng may mắn hơn nhiều người đã nỗ lực nhưng không nhận được đền đáp.
Diệp Sơ Hạ thường thích dùng điều này để an ủi chính mình, dù sao một người không nghĩ ra được cái gì tốt, vậy người này hoặc là tự sát hoặc là đi báo đời.
Nàng không thể "Biết đủ là hạnh phúc", nhưng nàng có thể ép mình làm được.
Suy cho cùng, trên đời này quả thực có nhiều người còn thảm hơn nàng.
Nàng nhíu mày, từ chối lời mời của một số taxi trái phép và những người có ý đồ xấu, sau khi xác nhận đường đi không xa, nàng quyết định đi bộ về.
Diệp Sơ Hạ không thích tập thể dục, nàng sinh ra đã có sức lực rất lớn, nhưng thịt trên người lại mềm mại, nhìn qua là có thể biết trước đây nàng chưa bao giờ tập thể dục, thỉnh thoảng nàng sẽ làm những việc tương tự như tập thể dục, chẳng hạn như... đi bộ.
Nhưng không thể đi xa, vì nếu đi quá xa, dù có mang giày thoải mái thì chân cũng sẽ bị phồng rộp.
Nhàn nhã đi bộ gần bốn mươi phút, Diệp Sơ Hạ cuối cùng cũng đến nơi, ánh đèn đường không sáng lắm, chỉ có thể mơ hồ chiếu sáng chung quanh, vẫn còn có những chỗ tối, nhưng cuộc sống về đêm rõ ràng không liên quan gì đến khu vực này, mới giờ này đã rất yên tĩnh.
Xung quanh dân cư đông đúc, hoặc bận rộn đến trời tối thui hoặc về đến nhà là ngủ ngay nên bất kể ngày hay đêm, ngoại trừ giờ cao điểm làm việc, khu vực xung quanh đều rất im lìm, nếu ai nhát gan đi đêm ở chỗ này, đoán chừng có thể trực tiếp bị dọa đến phát khóc.
Diệp Sơ Hạ rẽ vào một góc cua, vừa bước tới, nàng nhìn thấy ánh đèn xe chiếu vào người mình, nàng sững người một lúc rồi quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một chiếc xe thể thao đang chạy chậm rãi phía sau, ánh sáng như ban ngày soi sáng những khu vực đèn đường không tìm đến.
Diệp Sơ Hạ nheo mắt, sau khi xác định biển số xe, nàng mới quay người bước tới.
Cửa kính ô tô màu đen khiến nàng không thể nhìn rõ cảnh tượng bên trong, Diệp Sở Hạ gõ cửa sổ, nhưng cửa sổ ô tô không hạ xuống, Diệp Sơ Hạ không nản lòng, kiên trì gõ cửa, rất nhanh Dịch Nam Yên tức điên hạ cửa sổ xuống: "Không về nhà đứng đây làm gì? Đợi tôi chở em đi quẩy hay sao?"
Diệp Sơ Hạ chớp mắt, cắn môi dưới, đáng thương nói: "Chân em đau quá à, không muốn đi nữa."
Dịch Nam Yên: "...Lên đi."
Cô chán ghét ngửi thấy mùi mồ hôi trong không khí: "Bắt xe về thì tốn tiền lắm chắc?"
Diệp Sở Hạ chớp chớp mắt, nhưng không nói gì.
Dịch Nam Yên hừ một tiếng, nhìn mồ hôi trên chóp mũi nàng, từ trong tủ lạnh nhỏ lấy ra một bình sữa ngọt đưa cho nàng.
Kể từ khi liên lạc lại với Diệp Sơ Hạ, Dịch Nam Yên đã mang theo rất nhiều đồ ngọt trên xe, bởi vì cô phát hiện ra Diệp Sơ Hạ có vẻ rất thích đồ ngọt nên đã mua rất nhiều mà không hề hay biết.
Đương nhiên Dịch Nam Yên cho rằng chỉ là do khẩu vị của cô bị ảnh hưởng, tuy không ăn, nhưng cô có uống.
Nhưng Diệp Sơ Hạ lại thích loại sữa bột có vẻ quái đản, Dịch Nam Yên hiển nhiên không thể để trong xe, có thể mua sữa và sữa chua đã không tệ rồi, mặc dù cô không thích mùi vị của cả hai.
Diệp Sơ Hạ nhìn nắp chai: "Em không mở được."
"Đần chết mất thôi, ngay cả nắp chai cũng không mở được!" Dịch Nam Yên cầm bình sữa với gương mặt đầy vẻ chê bai, chai sữa vốn không lạnh lắm, nhưng nắp chai hơi ướt, khi vặn thì có hơi trơn. Dịch Nam Yên lấy khăn giấy đặt ở phía trên, và sau đó... vẫn chưa vặn ra.
Dịch Nam Yên đỏ mặt, bình tĩnh đặt sữa lại rồi lấy ra một bình khác: "Nắp bình này có vấn đề, đổi chai khác."
Cô giẫm mạnh, nghiến răng nghiến lợi, dưới ánh mắt chăm chú của Diệp Sơ Hạ, cuối cùng cô cũng vặn được bình sữa ra, không có quê nữa, Dịch Nam Yên thở phào nhẹ nhõm, nhẹ nhàng đưa bình sữa lại: "Cầm chắc, đừng làm đổ lên xe của tôi."
Diệp Sơ Hạ gật đầu, cắm ống hút và uống.
Nàng có thói quen không tốt, uống gì cũng thích cắn ống hút, đầu ống hút thường vô tình cắn thành hình thù kỳ lạ, nhưng tư thế cầm đồ uống bằng hai tay lại rất ngoan, Dịch Nam Yên ghét bỏ liếc nhìn rồi quay đi, lái xe đến gara, sau khi xuống xe, vòng qua mở cửa bên Diệp Sơ Hạ, khoanh tay nói: "Xuống xe, nói trước nhé, thang máy ở đằng kia, tôi không cõng em lên đâu."
Diệp Sơ Hạ vừa cầm sữa vừa nấc lên, đôi mắt ươn ướt nhìn cô.
Dịch Nam Yên: "..."
"Em bước xuống!"
"Diệp Sơ Hạ em định ăn vạ trên xe luôn phải không!"
"Em đang đi giày đế bằng đấy! Có mấy bước thôi chẳng lẽ em đi không được!"
"... Xem như em giỏi!"
Dịch Nam Yên trừng mắt nhìn nàng, cúi người cho cánh tay luồn qua chân nàng: "Tiểu thư tôi đây chưa từng thấy ai bánh bèo như em!"
Diệp Sơ Hạ cười hì hì vòng qua cổ cô: "Giờ thì thấy rồi."