8. Con Không Muốn Gả Vào Lục Gia!
Hai hôm trước hôn lễ…..
Tại phòng của Tô Giản An .
-“Tiểu An , cậu sao thế? Tiểu An..”
Mỹ Mỹ đang chuẩn bị đồ đạc cho Tô Giản An thì nghe tiếng uỳnh một cái
Quay ra đằng sau, cô đã thấy Giản An ngất xỉu dưới sàn .
Mỹ Mỹ hốt hoảng vừa đỡ Tô Giản An dậy vừa la lớn gọi người
-“Sao mà ồn ào thế hai con nhỏ này? Giản An?”
Tô Giản Đường đang ngồi trong phòng bên nghe thấy tiếng la lớn liền chạy sang xem thế nào .
Thấy Giản An ngất xỉu , cô cũng hoảng . Chẳng thương yêu gì Giản An , nhiều lúc Tô Giản Đường còn muốn cô chết. Nhưng bây giờ cô mà bị thế này, chả phải Tô Giản Đường sẽ phải lấy Lục Tư Thần sao ?
-“Ba mẹ! Giản An…ngất …ngất xỉu rồi !”
-“Hả? Mau mau lên xem con bé thế nào. Thằng Mẫn đâu, gọi xe “
Tô Trình bước nhanh lên lầu xem tình hình rồi đưa Tô Giản An đến bệnh viện
….
Sau một lúc kiểm tra
-“Bệnh nhân vì không ăn uống đầy đủ khiến mất sức nên ngất xỉu. Một hai ngày nữa sẽ khoẻ lại thôi.”
-“Cô ta là không muốn lấy Lục Tư Thần đây mà !”
Tô Giản Đường hừ một cái , mắng chửi
-“Thôi con, chúng ta vào xem con bé thế nào”
Tất cả mọi người đều bước vào trong , chỉ còn lại một mình Mỹ Mỹ ở bên ngoài . Cô tức giận , hai tay nắm chặt, miệng như muốn nuốt chửng Tô Giản Đường
-Tiểu An, mình xin lỗi vì không thể làm gì giúp cậu…hức-
….
-“An An, con thế nào rồi? Thấy ổn hơn chưa con?”
Lưu Diệu đứng bên cạnh Tô Giản An, tay xoa xoa đầu cô hỏi thăm .
-“Không muốn cưới thì nói luôn. Không cần phải giả vờ giả vịt như thế . Chỉ khiến người ta buồn nôn..”
Tô Giản Đường đứng góc tường mỉa mai
-“Giản Đường !”. Tô Trình nói
-“Đúng! Con không muốn gả vào Lục Gia”
Tô Giản An cuối cùng cũng nói hết ra. Cô quá mệt mỏi , cô không muốn chịu đựng một việc vốn dĩ là của chị cô
-“Giản An, con nói cái gì ?”
Lưu Diệu lúc này lại lật mặt, bà không còn ân cần, yêu thương cô như lúc nãy nữa.
-“Con không muốn ….”
-“Không được!”
Tô Trình tức giận , tay phải đập mạnh xuống bàn cáu gắt
-“Mày phải cưới! Đó là điều không thể thay đổi. Nghỉ ngơi cho khoẻ, mai sẽ có người tới đón về. Chúng ta đi”
Lần đầu tiên ông xưng hô như vậy với cô. Đều là con của ông mà tại sao ông lại đối xử với cô như vậy?
-“Mày thấy chưa ? Không một ai yêu thương mày cả, chỉ có mỗi con bạn phiền phức của mày thôi. Mà nó thì làm được gì nhỉ? Tốt nhất là yên phận chuẩn bị làm Lục phu nhân đi!”
Trước khi rời đi, Tô Giản Đường còn cố tình đâm vào tim Giản An một nhát nữa. Nhưng cái đâm này thật đau. Có lẽ cô phải tập làm quen thôi, sau này , chắc chắn sẽ phải chịu rất nhiều cái đâm như này nữa….
-“Tiểu…A..n..”
Lúc này Mỹ Mỹ mới dám bước vào. Tay chân cô có chút run, miệng nói lấp bấp
Bước gần đến giường bệnh, cô tiến nhanh đến ôm chầm lấy Tô Giản An
-“Khóc đi, khóc hết nước mắt đi. Để sau này cậu không phải khóc nữa. Chỉ có mình mới được nhìn thấy nước mắt của cậu thôi, mau khóc đi..”
-“Huuhuhhu….hức…”
Tô Giản An bật khóc nức nở. Cô khóc,khóc,khóc mãi . Khoca thật lớn để giải toả tất cả - chuẩn bị cho cuộc sống mới của bản thân
-“Mình về Lục gia rồi, cậu nhớ phải đến tìm mình đấy. Mình không muốn cô đơn, không muốn một mình “
-“Yên tâm, Mỹ Mỹ đây sẽ mãi mãi bên cậu . Giờ thì ăn cháo thôii , không cậu còn ngất nữa thì đừng trách mình..”
Mỹ Mỹ lau nước mắt cho Tô Giản An, đồng thời cũng lén lút lau nước mắt của mình .