10.Hôn Lễ
Sau 15 phút
-“Bà Lục , mọi thứ đều đã chuẩn bị tốt, đều là nhờ ơn bà. Con gái tôi gả sang bên nhà, chắc chắn sẽ chăm sóc tốt cho bà và Lục Thiếu”
Lưu Diệu lựa lời nói ngon nói ngọt, nịnh lên nịnh xuống
-“Ấy, Lục Thiếu dì chứ. Cuối cùng cũng là người một nhà cả , haah”
-“À mà, tôi nhớ còn một cô bé nữa mà nhỉ, không phải Tô gia có hai cô con gái sao?”
Không ngờ lại có người nhớ đến Tô Giản An cô đây.
-“À à, Giản An nhà tôi hôm nay có hẹn với bạn nên là vắng mặt. Có gì xin bà Lục bỏ qua cho.”
Tô Trình hấp tấp nói , mắt đảo qua về phía đỗ xe xem xét.
Quay sang bên này ,ở trong xe , Tô Giản An đã ngủ từ lúc nào.
….
HÔN LỄ
-“An tử, cậu xinh thật đấy “
Trong phòng cô dâu, Tô Giản An mặc bộ váy cô dâu trắng tinh bồng bềnh với những tia lấp lánh phát ra từ những viên kim cương nhỏ đính đầy chiếc váy.
Phải nói sao ta, thật sự cô rất xinh đẹp. Làn da trắng hồng , mịn màng không tì vết. Gương mặt chỉ trang điểm nhè nhẹ cũng cảm thấy thật cuốn hút.
Tại lễ đường
Bao nhiêu khách khứa của hai nhà. Không chỉ vậy mà còn rất nhiều đối tác của Lục Tư Thần , người nổi tiếng,…
Vốn dĩ anh chỉ muốn làm một đám cưới cho qua chuyện, nhưng bà Lục lại phản đối. Thôi thì đành chiều theo ý bà vậy….
—
Đến giờ lành, Tô Giản An cài trên đầu chiếc khăn voan, che đi khuôn mặt mình để tránh bị lộ. Cô được ba dắt tay đi tới chỗ Lục Tư Thần …
-“Lục Tư Thần , con có đồng ý lấy người này làm vợ không ? Dù sau này có bất cứ chuyện gì xảy ra, đau khổ hay hạnh phúc, ốm đau hay khoẻ mạnh , nghèo hèn hay giàu sang, các con vẫn sẽ bên cạnh nhau, yêu thương nhau…”
-“Con đồng ý”
Lục Tư Thần ngồi trên chiếc xe lăn , gương mặt lạnh lùng, vô cảm. Trả lời một cách vô tâm, dường như là để lộ hẳn sự không cam tâm tình nguyện
-“Tô Giản An,con có đồng ý lấy người này làm chồng không ? Dù sau này có bất cứ chuyện gì xảy ra, đau khổ hay hạnh phúc, ốm đau hay khoẻ mạnh , nghèo hèn hay giàu sang, các con vẫn sẽ bên cạnh nhau, yêu thương nhau…”
-“Con…”
Tô Giản An bây giờ rất sợ hãi. Chỉ một câu nói thôi, cuộc đời cô sẽ sang trang giấy mới.
-“Con…con đồng ý…”
Cuối cùng cô vẫn ngậm lại nước mắt , nói ra câu -con đồng ý-
-“Bây giờ, hai con sẽ trao nhẫn…”
Nhẫn được đưa tới tay hai người.
Tô Giản An run run bàn tay, đưa dần chiếc nhẫn vào ngón áp út của anh
Đến lượt Lục Tư Thần
Chiếc nhẫn vừa đến nửa ngón tay, một cuộc gọi không lường trước đã reo lên
-“Tư Thần, cứu em, Tư Thần, sân…sân bay…cứu em..”
Giọng nói này….là nữ.!!
-“Dina?”
Lục Tư Thần đứng bật dậy, rời khỏi xe lăn . Anh chạy vụt qua người cô, chạm vào bàn tay đang dơ lên của cô khiến chiếc nhẫn được đưa hẳn vào ngón tay..
Xung quanh , mọi người lại đang bàng hoàng
-“Lục Tư Thần ? Chẳng phải cậu ta bị liệt chân sao?”
-“Ai gọi mà Lục Thiếu hốt hoảng vậy? Chẳng lẽ là…”
-“Lục Thiếu, cậu ấy….”
..
-“Ông mau gọi cho Đường Đường, kêu con bé về gấp, chúng ta bị cậu ta lừa rồi!”
Bên này, tại Mỹ . Tô Giản Đường cùng Phàm Tuấn Hiên đang ân ái vui vẻ
Không một ai để ý tới điện thoại .
——
Cuối cùng , đám cưới cũng kết thúc trong sự hoang mang lẫn buồn bã của Tô Giản An
Mọi người đều đã trở về, chỉ còn lại người trong nhà
-“Hai người cũng mau trở về đi, chúng tôi sẽ đưa con bé về.”
Bà Lục nói với Tô Trình và Lưu Diệu rồi kêu người đưa Tô Giản An lên xe
Mỹ Mỹ đứng từ xa chỉ biết buồn thay , nhắn tin cho Tô Giản An
-Chút về nhắn mình nhé-