13. Về Tô Gia
Cuối cùng chuyện gì đến cũng sẽ đến , chiếc xe của Lục Tư Thần đã đậu trước cổng Tô Gia .
-“Xuống xe!”
Lục Tư Thần tức giận, lớn giọng nói với Tô Giản An ngồi đằng sau. Bà Lục cũng không biết phải nói thế nào bởi thật sự cô đã sai
-“Ayda, bà Lục , sao bà đến đột ngột thế . Cả con rể Lục , An…Đường Đường , con cũng về cùng hả ..”
Tô Trình biết tin người Lục gia đến liền chạy nhanh ra chào hỏi . Miệng cười khổ mà trong lòng cảm thấy hơi bất an
Tại sao Lục gia lại đến vào giờ này? Chẳng lẽ Tô Giản An đã nói sự thật sao ?
-“Người đâu, mau bưng trà !”
-“Khỏi cần, Lục Gia tôi hôm nay tới đây để làm rõ mọi chuyện , không cần trà bánh nhà các người !”
Lục Tư Thần mặt khinh bỉ , ngồi khoanh tay , chân này vắt chân kia , mắng xỉa
-“Tư Thần, ăn nói bậy bạ !Ông thông gia, không cần trà nước, tôi có chuyện cần nói “
Bà Lục nhẹ giọng nhắc nhở Lục Tư Thần, cũng khéo nói để Tô Trình hiểu ý chút
-“Bà Lục, chẳng lẽ, Đường Đường nhà tôi có gì không phải phép sao? “
-“Đường Đường? Tô gia các người còn muốn giấu diếm đến bao giờ ? “
Ngắt luôn lời của Tô Trình, Lục Tư Thần đã đứng bật dậy , nhếch môi hỏi
-“Đã nợ món tiền lớn, giờ còn tính lừa tôi lấy Tô Giản An sao? Ông nghĩ Lục gia đơn giản , muốn làm gì thì làm?”
-“Tôi …tôi.. bà Lục , cậu Lục … tôi muốn giai thích “
Tô Trình khuỵu gối xuống , ngỏ lời van xin bà Lục .
Tính bà đã vốn hiền lành , độ lượng , làm sao có thể nhìn người ta quỳ gối trước mặt mà mặc kệ?
-“Được rồi được rồi, ông mau đứng lên đi, có gì từ từ nói “
-“Chả là Đường Đường nhà tôi khi biết phải lấy cậu Lục đây, lại còn nghe tin Cậu không thể đi lại nữa , con bé rất buồn. Không chỉ thế, con bé còn phải bỏ lại người mình yêu bao năm qua để lấy người mình không quen biết. Người làm ba như tôi, thật sự không nỡ. Dù sao An An cũng không yêu ai, cũng chẳng mơ ước gì như chị nó , nhưng lại ngoan ngoãn, tôi mới dám….”
Tô Trình lại bắt đầu bịa đặt ra những lời nói không đúng sự thật. Quả thật là đáng khinh - một người cha vô lương tâm
Tô Giản An đứng cạnh đó , nghe từ đầu đến cuối những gì ông nói . Quả thật, ông không coi cô là con !!
Ai là người có mối tình mấy năm qua mà lại bị chính chị gái mình lấy mất?
Ai mới là người có ước mơ , khao khát mà lại bị chính bố mẹ ruột của mình dập tắt ?
Thật sự thất vọng.
Cô lau nước mắt rồi bước đi ra khỏi nhà , mặc mọi người đang chú ý tới
-“Thôi được rồi được rồi, dù gì con bé Giản An cũng đã là cháu dâu Lục gia. Tôi cũng không nỡ phá vỡ hạnh phúc Giản Đường , coi như chúng ta đã hiểu rõ. Chúng tôi xin phép ra về “
Bà Lục thở dài một cái . Nghe ông kể cũng rất động lòng, bà không tức giận hay cáu gắt mà đã chấp nhận chuyện này .
Chỉ có Lục Tư Thần bên cạnh mắt đỏ ửng vì tức giận , tay thì nắm chặt như muốn đấm một cú mạnh vào ai đó
Cuối cùng thì họ ra về
-“Bà , con muốn đi dạo một chút , không phiền đến mọi người . Chút con sẽ bắt xe về, bà về cẩn thận “
Tô Giản An không lên xe mà nói với bà . Bây giờ cô chỉ muốn ở một mình , không dám mở mắt nhìn một ai trong Lục Gia nữa . Sao cô lại vào trong tình huống khó xử vậy chứ
-“Được rồi, có gì con cứ gọi tài xế đến, không phải bắt xe ngoài, nguy hiểm “
-“Dạ bà”
…..
Một mình cô lang thang trên con đường lớn , suy nghĩ hoài suy nghĩ
Chỉ hỏi bây giờ về thì đối mặt thế nào với Lục Tư Thần?
Dù gì bà Lục cũng sẽ về lại biệt thự riêng , giờ về cũng chỉ có mỗi anh . Biết làm gì đây ?
Huhu các độc giả của tuiii .Lâu lắm rồi mới viết được truyện á, tui bận muốn chớt. Lại còn thêm quả suýt nữa mất tài khoản nữa
Nhưng ko sao bây h tui sẽ cố gắng up chap mới nhanh nhất có thể