15.Mang Cơm Cho Anh
Nằm trong phòng, Tô Giản An cứ lăn qua lăn lại , trầm tư , suy nghĩ , mãi cô mới chợp mắt được một chút mà trời đã bắt đầu sáng.
Cô lười biếng đi vào phòng tắm , tay dụi dụi cặp mắt còn đang lờ đờ muốn ngủ .
Sau khoảng 15 phút thì xuống lầu. Lục Tư Thần đã ngồi tại bàn ăn . Bữa sáng của anh rất đơn giản , chỉ đơn thuần là ly cà phê đi kèm tờ báo ..
-“Lục Thiếu, tôi về rồi đây ạ.”
Bác quản gia -một người phụ nữ tầm tuổi 5 60 .
-“Bà về rồi thì vào chuẩn bị công việc đi.”
Lục Tư Thần kết thúc bữa sáng , ra xe đi thẳng tới công ty mà không nhìn Tô Giản An đến một cái .
-“Cháu chào bác.”
Tô Giản An cũng chẳng thèm để tâm, tiến thẳng đến chỗ bác quản gia chào hỏi
-“Thiếu phu nhân “
-“Sao…sao bác biết ạ”
Từ hôm cưới xin, Cô còn chưa thấy mặt bác đến một lần, làm sao bác có thể biết
-“Haaha…Tôi làm ở đây cho thiếu gia bao nhiêu năm rồi . Chuyện gì tôi cũng biết . Mà thôi , thiếu phu nhân mau ăn sáng đi, tôi đi dọn dẹp “
-“Dạ . Mà bác , bác không phải gọi cháu là thiếu phu nhân gì đâu , bác cứ gọi cháu là Giản An , hoặc An An cũng được … nghe thế kia cháu không quen .”
-“Được rồi, cháu mau ăn đi “
Lục Tư Thần là người đẹp trai, tài giỏi , giàu có trong giới . Có biết bao những cô gái bủa vây nhưng đã khi nào anh cho bước chân vào căn nhà này ? Nay Tô Giản An trở thành vợ của anh , đương nhiên cô phải có gì đó đặc biệt hơn . Với con mắt tinh ý của bác quản gia, bà đương nhiên biết được cô gái này không giống những người con gái khác
-“À mà bác , cháu muốn đi siêu thị mua ít đồ, chút bác đi với cháu được không , cháu không rành đường cho lắm “
-“Được chứ, cháu mau ăn đi rồi ta đi”
-“Dạ “
Hai người cùng tới một siêu thị gần đó mua thực phẩm, đồ gia dụng thường ngày. Tô Giản An cũng nhân tiện đi cùng bác, cô có thể hỏi hết những thắc mắc trong đầu
-“Bác, thường ngày Lục Tư Thần ở một mình trong cái căn biệt thự to lớn đó sao?”
-“Ừ. Chỉ có mình cậu ấy thôi, ba mẹ đều mất cả , Bà Lục thì ở riêng .”
Cô nghĩ chắc hẳn sẽ cô đơn lắm nhỉ . Căn nhà rộng lớn như vậy, chí ít cũng phải 10 người sống chứ , sao lại chỉ có một . Chẳng trách nào anh ta lại lạnh lùng vô cảm như vậy
-“Mà bác, Lục Tư Thần không thích hoa sao. Sân rộng như vậy , cháu nghĩ trồng nhiều hoa xung quanh sẽ cảm thấy không bị u ám . Mà cháu đi quanh cả 1 vòng cũng chẳng thấy được một bông “
-“Việc này thì ta cũng không rõ lắm. Cậu ấy chưa bao giờ kêu người trồng hoa mà cũng chưa từng kêu không thích trồng hoa .”
-“À dạ..”
Cứ thế, hai người vừa đi vừa nói đến tận trưa . Nhưng đã giải đáp cho khá nhiều câu hỏi mà Tô Giản An thắc mắc mấy ngày nay
Kể ra Lục Tư Thần cũng cô đơn đấy chứ . Bao lời kể của bác quản gia đã lay động đến trái tim của cô . Cô quyết định trưa nay sẽ đích thân mang bữa trưa đến công ty cho anh .
….
Đứng trước sảnh công ty , Tô Giản An ngạc nhiên , mở to mắt
-Cái công ty này to gấp mấy lần công ty nhà cô , thật là lớn quá đi
-“Chào tiểu thư, cô tìm gặp ai ?”
Hai nhân viên bước tới hỏi
-“Tôi gặp Lục Tư Thần “
-“Vậy cô có lịch hẹn không?”
Hai nhân viên nhìn cô đầy khinh bỉ , coi thường . Cái phong cách ăn mặc giản dị , không giống người có địa vị , chắc cũng lại là ả đàn bà dơ bẩn bấu áo Lục Tư Thần để moi tiền …
-“ Ồ… Lục Thiếu phu nhân!”
Ôn Cố Bạch từ đâu bước tới , ồ lên một tiếng khiến mọi người xung quanh cũng để ý .
-“Cậu Ôn, đây…đây..là.!?”
Hai nhân viên đứng đó sững người , mặt nổi lên nỗi lo lắng , hoang mang
-“Tô Giản An , cô đến đây gặp Lục Tư Thần sao?”
-“Đúng.! Anh là ai? Sao lại biết tên tôi?”
Nghe câu hỏi ngây thơ của Tô Giản An, Ôn Cố Bạch có chút buồn cười nhưng vẫn cố giữ vẻ nghiêm túc bên ngoài
-“Đừng hỏi nhiều, đi theo tôi, tới chỗ Lục Tư Thần”
Tô Giản An thấy hơi khó tin nhưng cũng chấp nhận đi theo tới chỗ anh
Tiếng mở cửa, hai người bước vào
-“Ôn Cố Bạch, cậu làm gì ở ngoài đó mà lâu thế hả?”
Lục Tư Thần ngồi xoay ghế sang hướng cửa sổ , mắt nhắm hờ, miệng nói
-“Có người muốn gặp cậu !”
-“Ai?”
Anh vẫn ung dung ngồi , tay đưa lên xoa xoa thái dương
-“Là tôi!”
Nghe giọng nữ này, anh cũng đoán được là ai rồi. Lúc này anh mới xoay người sang nhìn họ .
-“Quán bar có việc , tôi đi trước , hai người cứ tự nhiên “
Ôn Cố Bạch kiếm cớ chuồn đi trước , bỏ mặc hai người còn lại trong phòng .
Cánh cửa đóng lại, Bầu không khí lúc này trở nên khá căng thẳng .