Mục lục
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 8: Hắn không muốn đi, vậy thì không đi
 
             Tô Dương đi đến, bước chân của ông cũng không nhanh nhưng mỗi bước đều vô cùng ổn định, vừa tiến vào cửa đã lập tức hấp dẫn ánh mắt của mấy quân nhân, tất cả đều không nhịn được mà dõi theo ông.  

             “Nó không muốn đi, vậy thì không đi”, Tô Dương vẫn như trước, giọng điệu bình thản, chỉ ngẩng đầu lên liếc nhìn Tô Vũ một cái, giữ dáng vẻ không quan tâm như cũ.  

             “Này, này…Hai bố con ông, tính tình thật đúng là giống nhau!”, chủ nhiệm Trương nghẹn họng, dừng một chút rồi vỗ đùi nói: “Lão Tô, Tô Vũ không hiểu chuyện, sao ông cũng không hiểu chuyện như vậy chứ”.  

             Chủ nhiệm Trương nóng nảy, không nghĩ tới Tô Dương cũng có cái tính cách thối nát này, từ khi nào mà bộ đội đến đón người, nhà họ Tô còn không muốn đi! Không đi thì đừng đăng ký, đăng ký làm gì không biết!  

             “Tô Vũ, con không muốn đi?”, Tô Dương nhìn về phía con trai mình, sắc mặt vẫn bình tĩnh như thế, biểu cảm trên mặt không chút dao động, giống như một tảng đá, không chuyện gì có thể khiến cho cảm xúc của ông dao động.  

             “Không có ý nghĩa, không muốn đi”, Tô Vũ bĩu môi nói.  

             Tô Dương quan sát hắn, hồi lâu không nói gì, Tô Vũ có chút bất an, mẹ ơi, mỗi lần ông bố nhà mình nhìn mình chằm chằm như vậy, trong lòng hắn đều cảm thấy chột dạ, nói không chừng, giây tiếp theo ông sẽ đá cho hắn một phát.  

             “Đã hoàn thành bài tập hôm nay chưa?”, Tô Dương chậm rãi mở miệng, thấy Tô Vũ lắc lắc đầu thì ông tiếp tục nói: “Vậy còn đứng ngây ra đó làm gì?”   

             Tô Vũ bĩu môi, nhưng cũng không dám hé rằng, hắn yên lặng đến bên góc tường, hai tay giơ ra, cầm lên một chiếc tạ tay rồi lắc lư đứng dậy, thấy một màn như vậy, người quân nhân kia không nhịn được mà mở to hai mắt nhìn qua.  

             “Đừng làm loạn!”, chủ nhiệm Trương có chút tức giận, đi đến trước mắt mấy người quân nhân, thay đổi thành bộ mặt tươi cười: “Đồng chí giải phóng quân, mấy người đừng nóng giận, tính tình lão Tô cứng đầu, hai bố con đều là cái tính cách này, tôi đi khuyên bọn họ, không thì mấy anh về trước đi?”  

             Lão Trương rất hiểu Tô Dương, ông đã nói một thì tuyệt đối sẽ không nói hai, ở trong thôn nhiều năm như vậy, ông chưa từng sửa miệng lần nào, nếu như khiến cho ông mở miệng nói không cho Tô Vũ đi thì cho dù Tô Vũ có muốn đi cũng không dám đi.  

             “Cũng được, các chú nói chuyện với họ đi, tôi trở về báo cáo với lãnh đạo trước”, ánh mắt mấy người quân nhân nhìn về phía Tô Dương có chút khác lạ, bọn họ cũng không sốt ruột, nhưng mà trong lòng lại tò mà, tại sao lão Phương lại nhất định muốn tên nhóc này, nhìn thế nào cũng không thấy tên nhóc này có dáng vẻ của một người lính.  

             Tiễn bước mấy quân nhân đi, khuôn mặt chủ nhiệm Trương nhăn lại, ông ta xoay người bước vào trong sân nhà họ Tô.  

             .  

             “Hai cái người này, đây không phải là muốn làm loạn sao!”, chủ nhiệm Trương chỉ vào Tô Vũ, cũng không biết nên nói gì, ông ta lại đi đến trước mặt Tô Dương, sâu xa nói: “Lão Tô à, Tô Vũ còn nhỏ, không hiểu chuyện, ông cũng không thể hồ đồ như thế, thành tích học tập của tên nhóc này không tốt, lại luôn nghịch ngợm gây chuyện, cho cậu ta đi bộ đội rèn luyện, đây không phải là chuyện tốt sao? Hơn nữa, không phải là Tô Vũ nhà ông muốn đi bộ đội sao, còn đến chỗ tôi hỏi phiếu đăng ký, bây giờ ghi tên rồi, bộ đội cũng muốn, vậy mà hai người còn nói không đi, chuyện này có thích hợp không? Không hề!”  

             Thấy Tô Dương vẫn không có phản ứng gì, khuôn mặt ông ta xụ xuống: “Lão Tô, tôi nói này, bộ đội đến đón người, nếu như ông không muốn Tô Vũ đi, vậy thì cũng nên nghiêm túc nói với người ta rõ ràng, không cần làm ra chuyện phiền phức, trong thôn còn có mấy đứa nhỏ muốn đi mà không được đấy!”  

             Nói xong, chủ nhiệm Trương lắc lắc tay, rồi lại bất mãn lắc lắc đầu bước đi, cả nhà toàn người cứng đầu, căn bản là không thể giảng đạo lý được.  

             Tô Dương không quá cao, nhưng đứng ở đó làm cho người ta cảm thấy thật trầm ổn, giống như một ngọn núi.  

             “Bố, con còn chưa nấu cơm”, Tô Vũ đứng một bên tập tạ tay, bĩu môi nói, trong thôn này, hắn chẳng sợ ai, chỉ sợ duy nhất ông bố nhà mình, Tô Dương không đánh nhau với người khác, nhưng một khi đã đánh thì không hề qua loa.  

             Nhưng mà nhiều năm như vậy, ông chưa bao giờ đánh Tô Vũ vì chuyện hắn bắt nạt người khác, ông đánh Tô Vũ chỉ vì một nguyên nhân, Tô Vũ không chăm chỉ luyện võ.  

             “Hôm nay bố nấu cơm”, Tô Dương không quay đầu lại, nhẹ nhàng nói một câu, dừng một chút rồi nói: “Hôm nay đừng luyện nữa, đi mua hai bình rượu về đi”.  

             Nói xong, ông đi vào trong phòng bếp.  

             Mấy quân nhân trở về trấn trên, Phương Như Sơn vẫn còn ở trạm phòng dịch, quan sát đám binh lính đang kiểm tra sức khoẻ, không nhịn được mà lắc đầu, Ngũ Bân đứng bên cạnh, vẻ mặt bất đắc dĩ.  

             “Đại đội trưởng, anh có thể không thể hiện cái biểu cảm này không? Mấy người em chọn anh đều không vừa ý à?”, Ngũ Bân thực sự không biết nên nói gì, mấy người mình tuyển chọn, Phương Như Sơn đều lắc đầu, thật sự không biết rốt cuộc là anh ta muốn loại binh lính nào.  

             “Ngũ Bân, cậu cảm thấy như thế nào mới được coi là một binh lính?”, Phương Như Sơn duỗi một ngón tay, cười ha ha nói.  

             “Trung thành, phục tùng mệnh lệnh”, Ngũ Bân không cần phải nghĩ mà trả lời ngay.  

             Phương Như Sơn nở nụ cười, từ chối cho ý kiến, không phản bác mà cũng không đồng ý.  

             “Đại đội trưởng, chúng tôi đã về rồi”, ngoài cửa, mấy quân nhân dừng xe rồi chạy chậm vào, trên mặt nở nụ cười: “Anh nói đúng rồi, tên nhóc kia không chịu đến đây”.  

             “Ha ha, tôi đoán chuẩn mà, phục chưa?”, Phương Như Sơn cười phá lên, anh ta nhìn về phía Ngũ Bân: “Tính tình tên nhóc này thật thú vị”.  

             Ngũ Bân không nói gì, anh ta lấy ra một bao thuốc lá từ trong túi tiền, lưu luyến đưa đến trước mặt Phương Như Sơn, trong mắt tràn đầy vẻ không cam lòng, bàn tay vừa định mở ra rút một điếu đã bị Phương Như Sơn dùng một tay bắt được, nhanh chóng nhét vào túi của mình.  

             “Trung Hoa, thuốc ngon!”, Phương Như Sơn cười phá lên.  

             “Sao anh biết được là cậu ta không đến, tính tình tên nhóc này quả thật cứng đầu, cũng có chút bốc đồng, nhưng mà với cái tính tình này, cậu ta không thích hợp làm bộ đội”, Ngũ Bân vẫn có chút không cam lòng: “Cho mình là trung tâm, đi bộ đội, không ở yên được hai tháng”.  

             “Cậu ấy à, cậu cho rằng tất cả binh lính đều giống như cậu sao?”, Phương Như Sơn chỉ vào Ngũ Bân, lắc lắc đầu, biểu cảm trên mặt nháy mắt thay đổi, giọng điệu trở nên nghiêm túc: “Binh lính là phải được huấn luyện, kiên trì và biết chịu khổ!”  

             “Đại đội trưởng, còn có một chuyện nữa, chúng tôi đến nhà Tô Vũ, phát hiện thấy bố hắn…có chút, nói như thế nào nhỉ, có chút kỳ lạ”.  

             “Hửm? Tiếu Dương, bố hắn kỳ lạ như thế nào?”, Phương Như Sơn dựng thẳng lỗ tai, trong lòng có chút hứng thú, xem ra, bản thân lôi kéo người ta, còn kéo thêm được chuyện thú vị khác.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK