Chương 2: Phiếu đăng ký nhập ngũ
Tô Vũ biết bản thân đã không còn cơ hội thi vào trường cao đẳng, cho dù có thi thì hắn cũng không thể thi đậu được đại học Quốc Phòng, hắn đã tra cứu tài liệu, trong bộ đội, nếu như có biểu hiện tốt, sẽ có cơ hội vào đại học Quốc Phòng, hiện tại, hắn chỉ còn mỗi con đường này, hắn không muốn bị người khác khinh thường, không phải chỉ là làm binh lính thôi sao, có cái gì khó đâu.
Tô Dương quay đầu lại, vẻ mặt vẫn bình tĩnh như trước, giống như cho dù trời có sập xuống, cũng không thể làm cho biểu cảm của ông thay đổi một chút, ông nhìn Tô Vũ, chậm rãi mở miệng nói: “Chuyện của con, con tự mình quyết định”.
Tô Vũ cắn răng, gật gật đầu, nhìn thấy ánh mắt của bố mình, hắn không nhịn được nói: “Còn có…con bị đuổi học rồi”.
Hắn đã chuẩn bị sẵn sàng rồi, nếu như bị đánh, hắn cũng chấp nhận, nhưng mà Tô Dương vẫn không có phản ứng gì, giống như không chút quan tâm, xoay người đi về phòng mình.
Nghe hàng xóm nói, từ lúc mẹ hắn qua đời vì khó sinh, bố hắn vẫn luôn như vậy, không một chuyện gì có thể làm cho cảm xúc của ông xuất hiện thay đổi.
Tô Vũ cũng không quan tâm nhiều, hắn lập tức chạy ra khỏi nhà, đến uỷ ban thôn đăng ký tên, gần đây đúng vào mùa gọi nhập ngũ, bỏ qua cơ hội này thì phải đợi đến năm sau.
Uỷ ban thôn rất đông đúc, rất nhiều bố mẹ cũng đến ghi tên cho con, đối với không ít người, tham gia quân đội là một đường ra, là cơ hội thay đổi cả cuộc đời, nhất là với những người không thi được vào đại học, có lẽ đây sẽ là cơ hội để thay đổi vận mệnh của mình.
“Chủ nhiệm Trương, bây giờ có những chính sách gì, ông mau giới thiệu cho mọi người biết đi, đứa nhỏ này muốn tìm một cơ hội đổi đời!”
“Đúng vậy đúng vậy, đứa nhỏ kia nhà tôi, bài kiểm tra được nhiều nhất là ba điểm, còn không bằng cho nó đi nhập ngũ”.
Một người phụ nữ nước miếng văng tứ tung, chen chúc đi vào trong văn phòng, phía sau còn dẫn theo một cậu bé trông có vẻ yếu đuối, giọng nói lí nhí như muỗi kêu, ló khuôn mặt đỏ bừng ra nói: “Con, con không muốn làm binh lính…”
“Không nhập ngũ? Vậy thì con muốn làm gì! Đi lính ăn cơm nhà nước có gì mà không tốt, trong nhà cũng không có tiền cho con đọc sách!”, người phụ nữ kia hung tợn mắng, lấy tay dí dí vào trán cậu bé, vô cùng tức giận.
“Ầm ĩ cái gì, ầm ĩ cái gì!”, chủ nhiệm Trương vỗ bàn, nghiêm mặt chỉ vào người phụ nữ kia, nhất thời không biết nên nói cái gì mới tốt: “Bà cho rằng đi lính là cái gì thế, đó là đi bảo vệ tổ quốc, không phải là đi kiếm cơm! Nhị Oa có thể đi thi đại học, làm lính cái gì? Nhập ngũ chính là…”
Ông ta còn chưa nói xong đã nhìn thấy Tô Vũ đang đứng ở cửa, mở miệng nửa ngày mà không nói tiếp được, Tô Vũ có “hung danh” ở bên ngoài, trong uỷ ban thôn không người nào không biết, đánh nhau, trốn học có tiếng, mỗi ngày, khi các thầy cô đi hỏi thăm các gia đình khác, vẫn luôn than vãn về hắn, thật sự là làm cho người ta vô cùng đau đầu.
“Tô Vũ, sao cháu lại đến đây, có chuyện gì sao?”, chủ nhiệm Trương nở nụ cười, trông có vẻ cực kỳ khách sáo, phất phất tay bảo những người khác im lặng, ông ta không muốn làm mất lòng ông tướng này, Tô Vũ mà nổi điên lên lại đập nát cửa văn phòng của ông ta mất.
Những người khác đều lập tức yên lặng, chính đứa nhỏ nhà mình cũng không ít lần bị Tô Vũ bắt nạt, người phụ nữ kia vội vàng kéo Nhị Oa về phía sau lưng mình, sợ Tô Vũ ra tay, bố Tô Vũ không ở đây, không có người nào cản được nó.
“Cháu đến lấy phiếu đăng ký, cháu muốn đi lính”, Tô Vũ nghiêm túc nói, hắn liếc mắt nhìn mọi người một cái rồi đi đến trước mặt chủ nhiệm Trương.
Im lặng, cả văn phòng im lặng trong nháy mắt, ánh mắt mọi người nhìn Tô Vũ giống như là đang nhìn quái vật, thậm chí còn cảm thấy nhất định là lỗ tai mình có vấn đề rồi.
Một người đàn ông mặc áo dài ngoáy ngoáy lỗ tai để chắc rằng lỗ tai mình không có vấn đề, người phụ nữ đứng bên cạnh cũng há hốc mồm, bịt miệng không dám cười ra tiếng, mà chủ nhiệm Trương sững sờ tại chỗ, ông ta bỗng nhiên nở nụ cười xấu hổ.
“Tô Vũ à, đi lính…cũng có yêu cầu”, ông ta quay lại liếc mắt nhìn những người khác, bọn họ đều không nhịn được mà bật cười.
“Tên nhóc này cũng muốn đi lính? Với cái tính cách này, có khi ba ngày sau đã bị đuổi ra ngoài rồi, tôi…”, thấy Tô Vũ nhìn qua, người đàn ông kia lập tức ngậm miệng, mặc dù anh ta cao to, nhưng không đánh lại Tô Vũ.
Trên mặt những người khác cũng lộ ra vẻ chế giễu, Tô Vũ có thành tích kém, hàng xóm láng giềng đều biết, cái tính cách hung dữ này của Tô Vũ, mọi người cũng đều biết, hắn bướng bỉnh cứng đầu như trâu, sao có thể ở yên trong bộ đội được.
Tô Vũ híp mắt, máu nóng sôi trào, hắn siết chặt nắm đấm, sắc mặt rất khó coi, hắn biết những người này đều cảm thấy hắn không thể làm lính, đều cho rằng hắn không thể trở thành một binh lính tốt, lại càng không nói đến việc được vào trường quân đội, nhưng càng bị người ta khinh thường, hắn lại càng muốn nhập ngũ!
“Chủ nhiệm Trương, cháu muốn phiếu đăng ký”, Tô Vũ mở miệng lần nữa, âm thanh lớn hơn trước.
“Được được, cho cháu, cho cháu”, chủ nhiệm Trương không nhiều lời, trực tiếp lấy phiếu đăng ký đưa cho Tô Vũ, ông ta vỗ nhẹ bờ vai hắn, mỉm cười sâu xa nói: “Tô Vũ à, cố gắng hơn nữa, vẫn còn cơ hội”.
Tô Vũ cũng không thèm để ý, hắn cầm phiếu đăng ký rồi xoay người bước đi. Khi vừa mới ra khỏi cửa thì phía sau truyền đến một trận tiếng cười.
“Tên nhóc này, sao lại muốn đi lính, đi bộ đội là không có cơ hội bắt nạt người khác đâu!”
“Ông nghĩ nhiều rồi, hắn không làm binh lính được đâu, không thông qua được kiểm tra sức khoẻ, ông không thấy hắn…”
Tô Vũ không quan tâm, hắn mặc kệ người khác nói cái gì, hắn đã quyết định đi lính, thì nhất định phải đi, hắn cũng không tin, ngay cả một binh lính hắn cũng không làm được!
Về đến nhà, Tô Vũ lập tức điền vào phiếu đăng ký, thông tin cần điền không nhiều, chỉ có vài thông tin cơ bản như chiều cao, cân nặng, sau đó lại tham gia cuộc kiểm tra binh lính, thông qua là được.
“Anh Tô Vũ!”
Đột nhiên, một âm thanh trong trẻo vang lên, Tiêu Ngọc Nhi từ bên ngoài chạy vào, đôi mắt to đảo tới đảo lui: “Chú có ở nhà không?”
“Em đến rồi à, bố anh đến nhà thím Trương uống rượu rồi”, Tô Vũ ngẩng đầu nhìn một cái, cười hì hì nói.
Tiêu Ngọc Nhi bước lại gần, thấy Tô Vũ đang điền thông tin thì mỉm cười nói: “Oa, anh Tô Vũ, anh đã cao một mét tám rồi, cao hơn em nhiều quá, hì hì!”
Cô ấy đột nhiên quay đầu lại, nghiêm túc nhìn Tô Vũ, ánh mắt có chút rung động: “Anh Tô Vũ, anh thực sự…phải đi lính sao?”
“Ừ”, Tô Vũ không ngẩng đầu lên, tiếp tục điền thông tin.