Chương 10: Nhập ngũ
"Nghiêm túc mà nói, hay là trước khi con đi, hai người kết hôn đi? Con thấy thím đối xử với bố khá tốt, còn con... con cũng sẽ có thêm một người mẹ, thật tuyệt".
Tô Vũ cười ha hả, cười đến nỗi nước mắt chảy dài.
Thức ăn trên bàn vẫn chưa được ai động đũa, nhưng hai bình rượu đã nhanh chóng cạn đáy, tuy tửu lượng của Tô Dương khá cao nhưng cũng đã mơ màng chìm vào giấc ngủ.
Tô Vũ đưa bố mình trở về phòng, lau chân giúp ông, cởi quần áo, đắp chăn đường hoàng rồi mới khe khẽ nhấc chân bước ra ngoài.
Ở cửa, Phương Như Sơn đã đứng đợi từ lâu, thấy Tô Vũ bước ra, anh ta mới đưa tay nhẹ nhàng gõ cửa.
Anh ta đứng thẳng tắp, trông tựa như một cây giáo dài, sau lưng là đám người Tiếu Dương, vẻ mặt bọn họ ai nấy cũng đều rất nghiêm túc, bọn họ đã thu hết cảnh tượng lúc nãy vào trong mắt, tự nhiên trong lòng nảy sinh lòng kính trọng.
Tô Dương xuất thân từ bộ đội, còn ông nội của Tô Vũ lại là anh hùng trong cuộc kháng chiến chống Mĩ và viện trợ Triều đình năm xưa, chỉ dựa vào điểm này đã đủ khiến cho bọn họ kính phục rồi!
Phương Như Sơn đợi một lúc lâu mà vẫn không có chút nào tỏ ra mất kiên nhẫn, khi thấy Tô Vũ đã bình tĩnh lại, anh ta mới bước vào.
"Đi theo tôi đi".
Phương Như Sơn nói với Tô Vũ.
"Anh muốn cho tôi một đấm à?", Tô Vũ ngẩng đầu, nhận ra đó là Phương Như Sơn, sắc mặt hắn vẫn bình tĩnh: "Hay là nghĩ đem tôi vào bộ đội rồi, sau đó sẽ trả thù tôi gấp đôi".
"Hẳn là trả thù cậu gấp mười gấp trăm lần nhỉ, có dám theo tôi không?", Phương Như Sơn cười khẽ, vô cùng hứng khởi nhìn vào Tô Vũ.
Tô Vũ nhìn anh ta, nở một nụ cười, quay đầu nhìn lại ngôi nhà của mình, đưa mắt nhìn sân, nhìn quả tạ đã làm bạn với hắn suốt mười mấy năm, nhìn thấy cái cây mà mình bị treo lên mỗi khi bị phạt, cứ nhìn chúng là vành mắt hắn ửng đỏ.
"Để tôi ở lại thêm một đêm", Tô Vũ quay đầu, nghẹn ngào nói.
Phương Như Sơn gật đầu, xoay người bước đi: "Nay cậu ra cửa không tiện lắm, để ngày mai tôi sai người tới đón cậu".
Mãi đến sáng ngày hôm sau, Tô Dương đã tỉnh rượu, ông vén chăn ngồi dậy, ánh nắng bình minh ấm áp chiếu rọi cả căn phòng, thế nhưng không gian lại quá đỗi im lặng, làm ông chợt cảm thấy không quen lắm.
Ở phòng khác đã dọn xong hai chén dưa muối, còn có nồi cháo chín nóng hôi hổi, bốc khói nghi ngút.
Trước cửa, Tiêu Ngọc Nhi lau nước mắt, khóc lóc như một con mèo mướp, khuôn mặt bé nhỏ tràn đầy sự đau đớn và luyến tiếc, tựa như ngực đã bị ai đó cắt một miếng thịt vậy, một nỗi đau không thể thốt nên lời sâu tận đáy lòng.
"Ngọc Nhi, đừng khóc, anh Tô Vũ của cháu rồi sẽ trở về mà", Tô Dương cười nhẹ, một nụ cười hiếm hoi nở trên khuôn mặt ông.
"Anh ấy sẽ về thật sao, hu hu hu... Anh ấy sẽ trở về thật sao?", Tiêu Ngọc Nhi khóc nức nở, đôi mắt long lanh lóe sáng, tràn đầy sự mong đợi, tựa như thứ ra đi lần này là cả thế giới của cô ấy vậy.
"Nhất định sẽ trở về, đợi đến khi đó, thằng bé sẽ không giống bây giờ, trở thành một con người khác", Tô Dương xoa đầu Tiêu Ngọc Nhi, nhẹ nhàng nói.
Trên xe quân dụng, Tô Vũ trầm mặc, không nói câu nào, hắn đeo túi hành quân trên lưng, ôm gối ngồi lẻ loi trong một góc sáng sủa nào đó.
Hắn không để cho Tô Dương đến đưa tiễn, cũng không để cho Tiêu Ngọc Nhi đi theo, hắn sợ chia ly, sợ xa cách, hắn sợ đến khi đó bản thân sẽ hối hận, ngẩng đầu liếc mắt nhìn lại phong cảnh bên ngoài, thế mà mình phải rời khỏi nơi bản thân đã sinh ra và lớn lên, nơi nuôi dạy mình suốt mười mấy năm.
"Tất cả ngồi xuống, chuẩn bị xuất phát!", Ngũ Bân đi tới quan sát một lần, ánh mắt rơi xuống mặt Tô Vũ, anh ta chỉ hừ một tiếng rồi đi: "Đóng cửa xe, chuẩn bị xuất phát!"
Mấy chiếc ô tô nặng nề chậm rãi di chuyển, thỉnh thoảng trên xe lại truyền ra tiếng khóc, tiếng chia tay đầy sầu bi vỡ òa ngay khi xe vừa chuyển bánh.
Tô Vũ vẫn ngồi co ro trong một góc.
"Nếu mình đã vào bộ đội, mình nhất định sẽ trở thành người lính mạnh nhất!"
Ô tô vừa lăn bánh, tiếng khóc trên xe cũng dần nhỏ đi, Tô Vũ ngồi trong góc, quan sát mấy tân binh trò chuyện với nhau, bọn họ vừa nói xong thì lại gục xuống ôm đầu khóc nấc lên.
"Khóc cái gì mà khóc! Còn chưa ra chiến trường mà đã khóc lóc om sòm như vậy, có còn là đàn ông không đó!", một người đàn ông ngồi ngoài cùng, sắc mặt hồng hào, gương mặt hơi điển trai, trừng mắt nhìn đám tân binh đang khóc nức nở, trên mặt thoáng hiện lên sự khinh thường: "Không có bản lĩnh thì đừng có đi làm lính, không biết mất mặt à? Đúng là lũ rác rưởi!"
Bị người nọ mắng, cả đám tân binh vừa thẹn vừa tức, nhưng lại không dám phản bác câu nào, chỉ cảm thấy thật xấu hổ, bọn họ đường đường là thanh niên trai tráng thế mà lại khóc thành như vậy, bọn họ không muốn thế, nhưng bọn họ cũng sợ hãi, cũng căng thẳng, cũng không nỡ rời xa gia đình.
Tô Vũ nhìn người nọ, mặt hắn vẫn không hề thay đổi, vẫn ôm đầu gối, trầm mặc ngồi đó.
"Nhìn cái gì mà nhìn? Thật không ngờ là mày cũng đến đây đó, đi cửa sau à?", Từ Vĩ liếc mắt nhìn Tô Vũ, vẻ mặt đầy khinh bỉ, anh ta là con trai của trưởng trấn, thân phận vô cùng cao quý, thành tích học tập ở trường lại chỉ đứng sau vài cái tên, nhưng anh ta biết rằng nếu muốn trở nên xuất sắc thì cần phải nhập ngũ, vào đó, con đường phát triển sẽ rất tốt, khi trở về mới có thể trở thành quan to chức lớn!
Anh ta thấy Tô Vũ cũng ngồi trên xe thì tỏ vẻ đầy khinh thường, dưới cái nhìn của anh ta, loại học sinh kém, thành tích học tập đội sổ, thậm chí còn bị trường học bắt buộc thôi học, đầu óc ngu si tứ chi phát triển, còn ngang bướng hệt trâu như Tô Vũ hoàn toàn không thích hợp với quân đội, hắn còn không biết luồn cúi, chiều trên tốt dưới, thế nên chẳng thể lăn lộn ở đâu được.
Hắn có thể trở thành tân binh chắc chắn là nhờ vào đút phong bì, đi cửa sau, còn không thì là những người chiêu binh này bị mù mắt, nếu không sao mà bọn họ lại chọn loại lưu manh đầu đường xó chợ như Tô Vũ chứ?
"Mày có tin tao đấm mày đến phọt cứt không hả", Tô Vũ nhìn Từ Vĩ chằm chằm, không hề có chút nhường nhịn nào, Từ Vĩ ỷ mình là con trai của trưởng trấn nên thường xuyên bắt nạt Tiêu Ngọc Nhi, còn đánh nhau với Tô Vũ mấy lần, có một lần không hô hào gọi giúp đỡ thì đã bị Tô Vũ đánh cho mặt mũi bầm dập rồi.
Vài người xung quanh không nhịn được mà bật cười, bọn họ đều cùng một trấn với nhau, ai chẳng biết cái tính tình táo bạo của Tô Vũ chứ, hắn không sợ trời không sợ đất, cho dù là con trai của trưởng trấn, nếu chọc hắn thì cũng không đánh không tiếc tay, dẫu cho Từ Vĩ kiêu ngạo, nhưng khi đụng tới Tô Vũ còn phải đi đường vòng nữa là.
Gương mặt Từ Vĩ đỏ bừng, anh ta hừ một tiếng, dữ tợn trừng mắt nhìn Tô Vũ, nói: "Chuyện này tao nhớ kỹ rồi!"