Chương 5: Đã đuổi đi rồi
Anh ta không muốn nói nhiều với Tô Vũ, càng không thể đánh nhau với hắn, còn có kỷ luật quân đội nữa, mặc dù bây giờ anh ta rất muốn vật Tô Vũ ra đất mà đánh một trận.
“Có hình xăm không thể tham gia đúng không? Vậy tôi cắt cái này đi thì sao?”, trong mắt Tô Vũ có chút tàn bạo, lần đầu tiên khiến Ngũ Bân lộ ra vẻ kinh ngạc, hơi khiếp sợ nhìn về phía Tô Vũ.
Người xung quanh nhìn thấy cũng sốt ruột, Tô Vũ lại tự ra tay với chính mình à? Muốn làm lính, cũng không cần liều mạng thế chứ.
Trên tay Tô Vũ có một hình xăm nhỏ, nói chính xác thì nó là vết bớt, nhưng trước nay chưa từng có ai có vết bớt như thế này nên Tô Vũ không thể giải thích được.
Nếu như có đổ máu thì sẽ phiền phức, Ngũ Bân cũng không ngờ Tô Vũ lại cứng rắn như vậy. Anh ta cười lạnh, nói: “Muốn giở trò với tôi à?”
Anh ta đi lên hai bước, đầu đè lên đầu Tô Vũ, khí thế bức người: “Cho dù cậu chặt tay xuống, tôi vẫn nói một câu, không hợp tiêu chuẩn!”
Ngũ Bân không hề nhượng bộ, cũng không để ý tới Tô Vũ nữa, hét lên: “Người tiếp theo, số 16, Ngô Bích Đạt, tới kiểm tra sức khỏe!”
Tô Vũ một mình đứng lặng ở đó, khớp xương tay đã bóp trắng bệch, trong lòng như có lửa phun trào, gương mặt vô cùng khó coi.
Trong đầu hắn, từng hình ảnh vụt qua, bị thầy giáo coi thường, bị hàng xóm coi thường, vì mình thành tích kém sao?
Làm lính có cái gì? Làm lính thì coi là gì? Người sống tranh khẩu khí, cây sống vì tấm vỏ, mình nhất định phải làm lính!
“Anh Tô Vũ!”
Tô Vũ vừa muốn quấy nữa, một cái tay nhỏ từ sau lưng duỗi ra, kéo áo hắn. Hắn quay đầu lại, nhìn thấy Tiêu Ngọc Nhi đầu đầy mồ hôi, có chút tội nghiệp nhìn mình, cố gắng lắc đầu: “Anh Tô Vũ, đừng đánh nhau được không?”
Tiêu Ngọc Nhi đuổi theo suốt một đường, cả người đều bị mồ hôi thấm ướt, tóc mai dán sát vào trán, khiến cho người nhìn đau lòng, nhất là đôi mắt kia, tràn đầy van xin.
Cơn giận trong lòng Tô Vũ lập tức lắng xuống, hắn hít một hơi thật sâu, nặn ra nụ cười vui vẻ, nhéo mặt Tiêu Ngọc Nhi, cười nói: “Anh không muốn đánh nhau, đi thôi, anh không làm lính nữa, có gì đặc biệt hơn người đâu chứ!”
Nói xong, hắn liếc Ngũ Bân, dắt tay Tiêu Ngọc Nhi, dứt khoát xoay người rời đi.
Cười nhạo thì cứ cười đi, dù sao ông đây cũng không quan tâm!
Ngũ Bân hừ lạnh, anh ta đã gặp người như vậy nhiều rồi, đều vì làm lính không lý tưởng. Anh ta không chỉ không ưa, thậm chí còn chán ghét. Vừa nhìn cái vẻ lông bông của Tô Vũ, anh ta đã rất không thích. Người như vậy mà muốn trở thành chiến hữu của mình à? Mơ đi!
“Người tiếp theo!”, anh ta kêu, mặt nghiêm túc.
Lúc này, có mấy người đi vào, đi đầu là Phương Như Sơn, trong tay còn cầm một tờ đăng ký.
“Lớp trưởng Ngũ, vất vả rồi, làm việc lâu như vậy, anh nghỉ ngơi một lúc đi”, một người đàn ông cười cười, vội chỉ huy: “Mấy người các cậu, tản ra đi, lão Phương, đưa tờ đăng ký cho tôi”.
Phương Như Sơn mỉm cười, đưa tờ đăng ký cho người đàn ông kia, không nhịn được nói: “Người này có chút thú vị”.
Ngũ Bân nhìn tên, lập tức nhíu mày lại. Anh ta nhìn Phương Như Sơn, nói: “Đại đội trưởng, thằng nhóc này không hợp tiêu chuẩn, em đã đuổi cậu ta đi rồi”.
Anh ta cũng không biết Phương Như Sơn nhặt được tờ đăng ký này ở đâu, hình như trước đó Tô Vũ có nói làm mất đơn đăng ký rồi, sao lại được đại đội trưởng nhặt chứ? Nhưng nghĩ tới tính tình Tô Vũ, anh ta vẫn có chút khó chịu: “Trên người cậu ta có hình xăm, em đã nói với cậu ta, lần này cậu ta không có cơ hội”.
Ngũ Bân nói xong, Phương Như Sơn hơi ngẩn ra, rồi cười ha ha, chỉ vào Ngũ Bân, nói: “Đương nhiên tôi biết, dựa vào tính cách của cậu, dù lông mày của cậu ấy mọc lệch, cậu cũng sẽ không cho cậu ta qua. Thằng nhóc đó thú vị lắm, hình xăm không phải chuyện lớn”.
Anh ta phất tay, cho người đi thông báo cho Tô Vũ đến kiểm tra sức khỏe. Nghĩ đến Tô Vũ nhanh nhẹn như thế, kiểm tra sức khỏe nhất định không có vấn đề gì. Nhưng Phương Như Sơn làm vậy, lại khiến Ngũ Bân không hiểu, rốt cuộc Tô Vũ có lai lịch gì chứ?
Ngũ Bân há miệng, vừa muốn nói gì đó, lại thấy bên khóe miệng Phương Như Sơn có tụ máu, anh ta lập tức trừng mắt: “Đại đội trưởng, anh bị thương… bị bằng khốn kia đánh à?”
“Ừ, chính là cậu ta đó”.
Người đứng bên cạnh không nhịn được mà bật cười, lại lắc đầu, lập tức sai người đi thông báo cho Tô Vũ. Anh ta hiểu tính Phương Như Sơn, người anh ta đã nhìn trúng thì nhất định sẽ muốn, người này rất thích lính.
“Mẹ nó, thằng nhóc này gan to quá. Đại đội trưởng, anh muốn thì muốn đi, đợi khi vào bộ đội, xem em chỉnh cậu ta thế nào!”
Đưa Tiêu Ngọc Nhi về, Tô Vũ mặt không cảm xúc, nhưng cô ấy lại có vẻ vô cùng vui sướng, lại nhảy nhót phía trước hoan hô, ca hát bên cạnh Tô Vũ.
Nhìn thấy Tô Vũ không vui, cô ấy chu miệng lên, dè dặt hỏi: “Anh Tô Vũ, không thể làm bộ đội, có phải anh rất buồn không?”
Tiêu Ngọc Nhi biết Tô Vũ muốn đi làm lính, cũng nhất định muốn làm lính, nhưng giờ hắn đi không được, nhất định trong lòng rất khó chịu.
Cô ấy nhìn Tô Vũ, thấy hắn buồn buồn, trong lòng cũng thấy mất mát, vẻ mặt trở nên ảm đạm.
“Đâu có, anh vui mà, không cần đi mới tốt. Nghe nói làm bộ đội vừa khổ vừa mệt, anh không thèm đi chịu khổ đâu”, Tô Vũ cười ha ha, nhéo mặt Tiêu Ngọc Nhi, khiến mặt cô ấy đỏ lên, cô ấy nhăn nhó tránh đi: “Đi thôi, anh đưa em về nhà, không thì mẹ em sẽ lo lắng”.
Tô Vũ nở nụ cười, cố ý chọc ghẹo Tiêu Ngọc Nhi, khiến cô ấy đuổi theo mình một đường, đuổi theo muốn đánh hắn.
“Em sợ nhột, em sợ nhột!”, tiếng cười giòn tan như tiếng chuông của Tiêu Ngọc Nhi vang lên, cô ấy như một tinh linh vui vẻ.
Tô Vũ làm bộ hung ác, đuổi theo phía sau, Tiêu Ngọc Nhi sợ hãi kêu lớn. Về đến thôn, lập tức có người nhìn đến.
“Tô Vũ à, sao rồi? Đăng ký được chưa?”, người đàn ông cao lớn mặc áo choàng ngắn, đang đứng ở cửa tưới rau, nhìn thấy Tô Vũ thì cười hỏi.
Tô Vũ không để ý tới ông ta.
“Không phải là không đăng ký được đó chứ? Đừng thế nha”, nhìn thấy phản ứng của Tô Vũ, người đàn ông kia không nhịn được nhíu mày: “Hay là bảo chủ nhiệm Trương nói giúp một câu? Không chừng còn có chút hi vọng”.