Mục lục
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 4: Không hợp tiêu chuẩn
 
             “Ô, người anh em, bản lĩnh của anh được lắm”, Tô Vũ sờ đầu, đột nhiên nhìn lên trước, tay chỉ ra đầu hẻm, quát lên: “Kẻ trộm đáng chết, đứng lại cho tao!”  

             Nói xong, hắn nhìn thẳng, trực tiếp đuổi theo vào hẻm, biết rõ nhất định kẻ trộm đã trốn rồi, nhưng hắn vẫn… giả bộ trốn đi, ai nha, mẹ nó, đánh nhầm người rồi!  

             Mấy người đàn ông khỏe mạnh chạy tới, kéo người đàn ông bị đánh ngã xuống đất, mặt đầy tức giận.  

             “Lão Phương, tên khốn kiếp nào thế, lại dám động đến anh!”  

             “Không muốn sống nữa, tìm ra cho tao!”  

             Mấy người đàn ông mặt đầy giận dữ, kéo Phương Như Sơn lên, bọn họ cũng có chút khiếp sợ, lại có người đánh được vào mặt lão Phương nữa, đây đúng là tin lớn mà.  

             “Không sao, chỉ là hiểu lầm thôi, trả cái túi này lại cho cô gái kia đi”, Phương Như Sơn nhìn theo hướng Tô Vũ rời đi, khóe miệng cong lên thành nụ cười. Anh ta nhìn xuống đất, khom người nhặt tờ đăng ký mà Tôn Vũ làm rơi lên, lại không nhịn được vui vẻ.  

             “Lão Phương, có phải anh bị đánh ngu rồi không? Bị người ta đánh mà còn cười à?”  

             “Lề mề cái gì? Mau đi thôi, Ngũ Bân làm một mình không có ai giúp kìa”, mấy người đàn ông nhún vai, thấy Phương Như Sơn không sao, cũng không nói gì nữa.  

             Tô Vũ chạy nhanh hơn kẻ trộm, đầu đầy mồ hôi, thở hổn hển. Thấy không có ai đuổi theo, hắn mới yên lòng. Mình lại đánh nhầm người, đúng thật là… Rõ ràng đều mặc áo khoác đen.  

             Hắn đợi một lúc lâu, chợt nghĩ đến Tiêu Ngọc Nhi còn đang đợi mình ở chợ, mình chạy nhanh như vậy, đã lạc cô ấy rồi.  

             “Thôi vậy, cứ để cô ấy đợi ở hàng thịt bò, lát nữa đi đón sau”, Tô Vũ chạy một mạch tới trạm phòng dịch khám nghĩa vụ quân sự đã được chỉ định, ngẩng đầu lên nhìn, lập tức đi vào.  

             Có không ít người tới tham gia khám nghĩa vụ, nhưng bên trong chỉ có một người đàn ông, đang kiểm tra từng tờ đăng ký, sắp xếp người đi vào kiểm tra sức khỏe.  

             “Người kế tiếp, số 15, vào đi”.  

             Tô Vũ vừa mới tới, người đàn ông kia đã đưa tay ngăn lại, mặt không cảm xúc: “Cậu tới tham gia khám nghĩa vụ sao?”  

             “Tờ đăng kí đâu?”, thấy Tô Vũ gật đầu, người đàn ông kia lại nói.  

             Tô Vũ móc túi, lật tới lật lui mãi, hắn vỗ đầu, hơi ngại ngùng nói: “Tôi làm mất rồi”.  

             “Có đơn đăng ký rồi tới”, người đàn ông có chút không nhịn được, nhìn Tô Vũ một cái rồi không để ý tới nữa.  

             Tô Vũ muốn mở miệng hỏi có thể châm chước chút không, dù sao cũng chỉ là kiểm tra sức khỏe thôi, bổ sung đơn đăng ký sau cũng được mà.  

             “Được rồi, cậu không cần tới nữa đâu, không phù hợp”, người đàn ông kia liếc nhìn vết bớt hình kiếm trên cánh tay Tô Vũ, khinh thường cười nói: “Cậu không biết là làm lính không thể xăm mình sao?”  

             “Đây không phải hình xăm”, Tô Vũ cao giọng lên: “Đây là vết bớt!”  

             Cũng không biết hắn đã giải thích bao nhiêu lần rồi, luôn có người xem vết bớt của hắn là hình xăm, dù nhìn giống, nhưng đây chính là vết bớt, mình sinh ra đã có rồi.  

             “Hừ, vết bớt cũng không được.” Người đàn ông kia hừ lạnh, lãnh đạm nói: “Căn cứ vào quy định quản lý của “tiêu chuẩn kiểm tra thể trạng của công dân hưởng ứng lệnh triệu tập”, lúc kiểm tra cơ thể phát hiện có xăm “đốm, chữ, hình vẽ”, không hợp quy định”.  

             Anh ta nói xong thì không nhìn Tô Vũ nữa, chỉ vào người kế tiếp kêu mang đơn đăng ký đến.  

             Tô Vũ lập tức nổi giận. Hắn còn chưa bắt đầu kiểm tra sức khỏe đã bị phán không hợp tiêu chuẩn rồi sao? Nghĩ đến sẽ bị thầy Lý và những người hàng xóm cười nhạo, lửa giận trong hắn lại tăng lên.  

             “Không hợp tiêu chuẩn? Dựa vào cái gì chứ?”, Tô Vũ không nhịn được mà gào lên.  

             Tô Vũ trợn to hai mắt, trông vô cùng hung hăng, nhưng người lính phụ trách kiểm tra sức khỏe cũng không nhìn hắn, giống như căn bản không hề quan tâm.  

             “Cái này không phải hình xăm, sao lại không hợp tiêu chuẩn cứ? Anh không thể nhìn rõ rồi mới kết luận à?”, sắc mặt Tô Vũ hết sức khó coi, trong lòng lại tức giận. Chỉ nói một câu như vậy đã muốn đuổi mình, hủy bỏ tư cách của mình?  

             Vậy anh nào còn mặt mũi trở về, nghĩ đến những người hàng xóm kia đã nói “Sớm biết cậu không làm bộ đội được rồi mà, đã nói cậu đừng có đi”, thì hắn lại xấu hổ muốn chết.  

             “Muốn quấy rối hả?”, Ngũ Bân híp mắt lại, khí thế khắp người tỏa ra, dáng người cao lớn, khiến người ta có cảm giác như bị một bức tường chặn lại. Anh ta nhìn chằm chằm Tô Vũ, có chút tức giận: “Đây không phải chỗ để cậu giương oai”.  

             Anh ta mở miệng, đột nhiên cao giọng lên, một số người đứng bên cạnh chờ kiểm tra cũng không nhịn được mà run rẩy, hiển nhiên đã bị sự uy nghiêm của Ngũ Bân trấn áp.  

             Quân nhân đúng là dũng mãnh, chỉ khí tức thôi cũng đã khiến người ta sợ run.  

             Mấy người đàn ông kia lui về sau mấy bước, ánh mắt nhìn về phía Ngũ Bân thêm một phần sợ hãi.  

             “Tôi không quấy rối, tôi chỉ muốn tham gia kiểm tra sức khỏe”, sắc mặt Tô Vũ đã bình tĩnh lại, nhưng lại đúng mực. Hắn tiến lên một bước, mặt cách Ngũ Bân chỉ có mười mấy centimet, hai người đối mặt với nhau, Tô Vũ cũng không hề nhượng bộ: “Không phải anh nói một câu không hợp tiêu chuẩn là không hợp tiêu chuẩn!”  

             Ngũ Bân nhìn chằm chằm Tô Vũ mấy giây, hừ một tiếng, đưa tay đẩy Tô Vũ ra: “Tôi nói không hợp tiêu chuẩn thì là không hợp tiêu chuẩn, tôi không muốn cậu, tức là không muốn cậu!”  

             Anh ta nói rất có khí phách, kiên quyết không thương lượng.  

             Tô Vũ tức giận, cười lạnh.  

             “Cái tên khốn này, anh dám ức hiếp tôi đúng không?”, Tô Vũ cắn răng, nắm chặt tay khiến khớp xương kêu răng rắc.  

             Nếu không có cả cơ hội kiểm tra thân thể thì sao hắn đi lính được chứ? Nếu không làm lính nổi, không phải hắn sẽ bị cười nhạo sao? Không thi đậu đại học Quốc Phòng thì cũng được, nhưng ngay cả đi làm lính cũng không có tư cách sao?  

             Cứ nghĩ tới câu nói của thầy Lý, trong lòng Tô Vũ lại nổi lên tức giận. Dựa vào cái gì mà người này chỉ nói một câu đã trực tiếp loại mình chứ?  

             “Cậu gọi tôi là gì?”, Ngũ Bân ngớ ra, ánh mắt đầy lạnh lùng, hăng hăng nhìn Tô Vũ.  

             “Đồ khốn! Tôi gọi anh là đồ khốn đó, sao nào?” Tô Vũ cũng tức, ngẩng đầu lên, đối chọi khá gay gắt, không sợ chút nào.  

             Ngũ Bân cười, cũng không nhìn ra rốt cuộc anh ta muốn thể hiện gì, nhưng đôi lông mày rậm hơi nhướng lên. Anh ta lục trên bàn một hồi, cầm quyển yêu cầu kiểm tra cơ thể nhập ngũ vỗ vào trước mặt Tô Vũ: “Tự xem đi, xem có hình xăm có thể tham gia quân đội hay không”.  

             

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK