Dương Ái Vân đàn xong thì nhìn về phía người đàn ông, thấy dáng vẻ thẫn thờ của anh cô đi đến, hai tay nâng má anh lên nói: “Sầm Cảnh Đình, anh cười sẽ đẹp hơn, đừng lúc nào cũng bày ra bộ mặt này, xấu chết đi được.”
“Dương Ái Vân, cô trông như thế nào?” Sầm Cảnh Đình đột nhiên thốt lên một câu, bản thân cũng chẳng ý thức được.
Dương Ái Vân hơi bất ngờ, cô từ từ ngồi xuống thảm cỏ dưới chân anh, bàn tay trượt khỏi má anh thay vào đó cầm lấy đôi bàn tay to lớn áp lên hai má mình nói: “Anh muốn biết thì hãy tự xem đi.”
Bàn tay của anh chạm phải hai gò má của cô ngay lập tức sự ấm áp truyền đến, thêm vào đó anh còn cảm nhận được sự mềm mại, trơn mịn bên má trái, má phải có chút sần sùi, không được trơn nhẵn như bên kia, anh không không tự chủ được sờ nhẹ mấy cái.
Dương Ái Vân cảm nhận được sự vuốt ve của anh lại lên tiếng: “Đó là vết bớt của tôi, nó có hình búp sen, màu đỏ nhạt, ai nhìn cũng thấy nó xấu.”
Sầm Cảnh Đình nghe cô miêu tả bất giác hỏi: “Vết bớt này ở đâu mà có?”
“Sinh ra đã có rồi, vốn dĩ nó là một vết bớt trơn nhẵn không sần sùi như bây giờ, nhưng năm bảy tuổi tôi và Dương Ái Linh tranh nhau một con búp bê, cô ta vì không giành được đã hất ly nước nóng vào vết bớt của tôi, lúc đó không ai quan tâm tôi cả, mẹ của Dương Ái Linh và đám người hầu chỉ quan tâm cô ta, đến khi ba về tôi mới được đưa vào bệnh viện, thế nhưng quá muộn nên để lại sẹo.”
Dương Ái Vân trần thuật lợi sự việc cho anh nghe, giọng nói thản nhiên như thể đây là chuyện của ai chứ không phải của cô.
Nhớ lại ngày đó cô cũng không thấy chạnh lòng là bao, kể từ khi mẹ đi cô đã một mình tự lo cho bản thân, sự quan tâm của người thân thật sự là một loại tình cảm xa xỉ.
Sầm Cảnh Đình không nghĩ cô nhỏ tuổi như vậy đã bị loại tình cảnh này, anh không nhịn được xoa nhẹ vết bớt thêm vài cái, khàn giọng hỏi: “Đau không?”
“Ừm, rất đau.” Nói thế nào lúc đó cô cũng chỉ là một đứa trẻ sao có thể chịu được ly nước nóng hất vào da thịt non mịn, cho dù là người lớn sợ là cũng không chịu nổi.
Sầm Cảnh Đình nghe chữ đau của cô trái tim hơi thắt lại, ngón tay của anh vẫn còn tiếp tục xoa, giống như muốn xoa dịu nỗi đau lúc đó.
Mặc dù đã qua mười mấy năm, vết thương không còn đau trên da thịt nữa nhưng lại đau trong lòng, hơn nữa còn để lại một vết sẹo lớn.
Thấy Sầm Cảnh Đình cứ mải miết xoa vết bớt của mình Dương Ái Vân không nhịn được phủ tay mình lên tay anh nhẹ giọng nói: “Đừng xoa nữa, đã qua lâu rồi, anh còn xoa da tôi sẽ biến thành nhăn nheo mất, đến lúc đó người ta lại nói tôi là mụ già xấu xí.”
“Cô không xấu.” Sầm Cảnh Đình theo bản năng phản bác lại cô, mi tâm của anh nhíu lại, không thích nghe cô chê bản thân.
“Hửm?” Dương Ái Vân ngẩng đầu nhìn anh, tưởng mình nghe nhầm nên hỏi lại: “Anh bảo gì cơ?”
Sầm Cảnh Đình cũng nhận ra lời nói của mình bất ổn anh né tránh nói: “Không gì cả.”
“Tôi nghe rõ anh bảo tôi không xấu, Sầm Cảnh Đình anh đừng có chối.” Dương Ái Vân quyết không buông tha cho anh.
Sầm Cảnh Đình bị cô ép sát bắt đầu rối rắm: “Tôi cũng không nhìn thấy cô, làm sao có thể nói được đẹp hay xấu.”
Anh lại bắt đầu tự giễu, Dương Ái Vân thở dài, vốn dĩ muốn tâm trạng anh tốt hơn nào ngờ sự việc lại đột biến thế này.
Cô đột nhiên đứng dậy đồng thời kéo anh lên nói: “Có muốn tự đàn một bài không?”
“Cô đùa tôi sao? Tôi không biết đàn.”
“Anh chỉ là chưa biết đàn thôi, lại đây, tôi sẽ dạy anh.” Cô để người đàn ông ngồi xuống cái ghế trước cây đàn, lại để một bàn tay trái của anh lên trước nói: “Đầu tiên tôi sẽ chỉ anh nhận biết nốt nhạc, ngón út là đồ, ngón đeo nhẫn là rê, ngón giữa là mi…”
Cô vừa nói vừa nhẹ nhàng điều khiển tay anh, cầm tận tay chỉ dạy từng nốt một, Sầm Cảnh Đình ban đầu hơi lúng túng nhưng sau dần lại đi theo từng nhịp của cô.
“Anh thấy lẻ loi, anh sợ nỗi buồn
Em sẽ ở đây làm anh yêu đời
Anh không tin vào ai điều này thật điên dại
Sẽ có em ở đây làm anh nghĩ lại, điều anh đang sợ
Chạy về nơi phía em cánh tay này dài rộng lớn
Chạy về nơi phía em trái tim này cũng ấm lắm
Chạy đi đâu nữa anh chỉ có bên anh là nơi an toàn nhất rồi
Đừng đi đâu chạy về nơi phía em.”
(Bài hát: Chạy về nơi phía anh – Khắc Việt)
Dương Ái Vân không ngừng hát, từng câu từng chữ đi vào trái tim anh. Sầm Cảnh Đình vừa cảm nhận giọng hát của cô vừa cảm nhận ngón tay của mình. Từ từ anh cũng tự mình di chuyển.
Tập đoàn Sầm Gia.
Kết quả bầu chọn cuối cùng đã có, một bên 49 một bên 50, chỉ xê xát nhau 1 phiếu bầu chọn, ông Sầm nhìn kết quả này trong lòng cũng đã ấn định, thở dài một hơi nhẹ nhàng nói: “Công bố đi.”
Trợ lý đứng bên cạnh đứng trước micro nhìn đám người đang chăm chú vào kết quả mình đang giữ, trước khi nói nhìn một hàng người trước mặt, người thấp thỏm, người bình tĩnh, người mong chờ, đủ các loại biểu cảm khác nhau, dường như ai cũng chờ mong vào tờ kết quả trên tay hắn.
Qua một hồi hắn mới chỉnh giọng, bắt đầu cất tiếng nói: “Chúng ta có 100 phiếu bầu chọn, kết quả bầu chọn của hai vị giám đốc là một bên 49 một bên 50. Người được bình chọn nhiều nhất chính là…”
Hắn ngừng một lát mới nói ra cái tên: “Cô Sầm Tuệ Nhi.”
Cái tên vừa nói ra toàn thể mọi người sững sờ vài giây, người vui mừng người biến sắc, thậm chí còn có người không phục nói: “Sao, sao có thể như thế?”
“Phó giám đốc Lam, anh có gì thắc mắc sao?” Ông Sầm nhìn người ngồi bên Sầm Hạo Nhiên hỏi.
“Chủ tịch, tôi, tôi chỉ hơi bất ngờ thôi.” Giám đốc Lam hai tay siết chặt, trong lòng không phục nhưng nhất thời lại không lấy được lý do phản đối, đây là ban hội đồng bình chọn ông có một cái miệng không thể phản bác. Chỉ là rõ ràng người của Sầm Hạo Nhiên đông hơn bên kia, tại sao phiếu bầu lại nghiêng cả về bên kia?
Sầm Hạo Nhiên nghe được kết quả này lại bình tĩnh hơn người bên cạnh, dường như mọi thứ hắn đã biết hết ngay từ đầu.
Đối diện với hắn Sầm Tuệ Nhi cũng có chút bất ngờ với kết quả này, trong lòng cô không nghĩ rằng người được chọn sẽ là mình, bởi vì kế hoạch của Sầm Hạo Nhiên tốt hơn cô rất nhiều, khi nghe bản dự án của người em họ này cô đã cảm thấy mình thụt lùi rất xa.
Hơn nữa người ở trong công ty theo Sầm Hạo Nhiên cũng không ít, ngoài ba người trong ban hội đồng ở thế trung lập ra thì những người còn lại hơn nửa là ủng hộ Sầm Hạo Nhiên. Còn cô cùng lắm chỉ có vài người. Thế nhưng tại sao cuối cùng mọi người lại chọn cho cô. Sầm Tuệ Nhi không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Cô nhìn đối diện chỉ thấy Sầm Hạo Nhiên cười mới mình, còn nói thêm một câu: “Chúc mừng chị.”
Không hiểu sao cô cảm thấy nụ cười này có chút ớn lạnh, còn nữa Sầm Hạo Nhiên không lấy được vị trí tổng giám đốc sao lại vui như vậy?
Ông Sầm thấy sự việc đã xong thì bắt đầu lên tiếng: “Nếu đã tìm ra được tổng giám đốc vậy thì tôi công bố…”
“Khoan đã.”
Chưa để ông nói xong câu một người đột nhiên lên tiếng, tất cả đều dồn mắt vào người đàn ông trẻ tuổi mặc vest xanh, đây là người bên cạnh Sầm Hạo Nhiên, cũng là trợ lý của hắn, Hồ Kiên.
Có người cắt ngang lời mình ông Sầm không vui hỏi: “Cậu có gì muốn nói?”
“Dạ, thưa chủ tịch, có tổng cộng 100 phiếu nhưng một bên 49 một bên 50 vậy có nghĩa là còn có người chưa bình chọn.” Hồ Kiên dõng dạc nói.
Mọi người nghe lời này của hắn mới ngộ ra điều này, Trịnh Lam vui vẻ nói: “‘Đúng vậy thưa chủ tịch, vẫn còn một phiếu bầu chọn nữa.”