Ông Sầm chờ mãi không thấy người đến buồn thườn thượt nói: “Khai tiệc đi.”
“Vâng, ông chủ.” Quản gia từ thở dài trong lòng đang muốn hô khai tiệc thì từ xa nhìn thấy hai người mặc lễ phục đi tới.
Người đàn ông khoác lên mình bộ đồ tay màu xám, bên trong mặc áo sơ mi trắng không thắt cà vạt, mắt còn đeo một gọng kính màu đen, đi bên cạnh anh là một người phụ nữ mặc bộ váy trễ vai màu lam nhạt, tôn lên dáng người thon thả, yểu điệu, tóc cô uốn nhẹ cài thêm kẹp tóc ngọc trai càng thêm xinh đẹp, chỉ có điều vết bớt lớn bên má phải lại khiến người ta phải chú ý.
Sự xuất hiện của hai người đã khiến toàn bộ những người có mặt ở đây phải dương mắt mà nhìn, mỗi người có một biểu cảm khác nhau.
Dương Ái Vân khoác lấy cánh tay của Sầm Cảnh Đình từng bước tiến về phía ông Sầm, từng bước đi nhịp nhàng vừa phải, dẫn dắt người đàn ông bên cạnh đi theo. Những người xung quanh đều phải tránh né cho bọn họ bước vào.
Ông Sầm nhìn thấy hai người có phần kích động, miệng cũng cười tươi roi rói, quản gia từ thở nhẹ trong lòng mỉm cười chân thành nói: “Ông chủ, đại thiếu gia và đại thiếu phu nhân cũng đến rồi.”
“Ừm, tôi thấy, tôi thấy.” Ông Sầm vui đến mức không khép được miệng.
Bà Liên với bà Lê đưa mắt nhìn nhau, ẩn ý trong đôi mắt đều hiện ra rõ, bà Nhung biểu hiện rõ vẻ mặt không vui của mình, còn có chú hậm hực: “Đến còn ra vẻ cho ai xem.”
Toàn thể mọi người cũng dần dần có tiếng bàn tán.
“Đại thiếu phu nhân của Sầm Gia đây sao? Nhìn ngoài đời đúng là xấu hơn trong ảnh.”
“Hừm, xấu mà còn ăn mặc sang trọng như vậy, cũng không đẹp lên được.”
“Chậc, người ta xấu nhưng có thủ đoạn leo lên chức thiếu phu nhân.”
Mấy người phụ nữ trẻ tuổi đứng gần một bàn tiệc xì xầm to nhỏ với nhau, tất cả đều lọt vào tai hai người đang đi.
Sầm Cảnh Đình cho rằng bọn họ sẽ bàn tán về đôi mắt của anh nhưng thật không ngờ mọi lời bàn tán ấy lại chuyển sang người Dương Ái Vân.
Việc cô gả cho anh dường như ai cũng cho rằng là cô cướp đoạt mà có, Dương Ái Vân không giải thích, anh không lên tiếng, ngay cả ông nội cũng chỉ dìm dư luận xuống mà chưa phân trần điều gì.
Bỗng nhiên Sầm Cảnh Đình quay mặt sang phía cô, trong sâu thẳm anh muốn xem biểu cảm của cô thế nào, nhưng mà chỉ thấy một màu đen ngay cả một tia sáng cũng không có, anh lấy lại ý thức mới mỉa mai chính mình, đúng là ngu ngốc, mù rồi còn muốn nhìn cái gì?
Dương Ái Vân thấy anh nhìn qua thì hỏi: “Có chuyện gì sao Cảnh Đình?”
“Không có.” Giọng anh hơi trầm xuống.
Cô thấy anh khác lạ nên nói: “Anh xem, không ai bàn tán về anh cả, anh yên tâm rồi chứ?”
“Nhưng họ bàn tán về cô, Dương Ái Vân, cô…” Sầm Cảnh Đình muốn nói gì lại mím môi không thể thốt nổi một chữ.
Dương Ái Vân đi chậm lại đưa miệng sát vào tai anh khẽ khàng nói: “Có phải anh đang thấy bất bình thay tôi không?”
Nghe được hơi thở của cô tai anh ấm dần lên, mãi một lúc Sầm Cảnh Đình mới có thể hỏi: “Cô không tức giận sao?”
“Không!” Dương Ái Vân không suy nghĩ trả lời.
“Cô…”
“Bởi vì có anh tức giận thay tôi rồi.” Chưa để Sầm Cảnh Đình nói gì Dương Ái Vân đã chèn thêm một câu, giọng điệu có chút dí dỏm.
Cô sao phải tức giận chứ? Nếu tức giận đã sớm không thể sống ở xã hội soi mói này rồi.
Sầm Cảnh Đình không ngờ cô lại nói vậy, anh nhất thời nóng mặt rơi vào trầm tư. Anh đang tức giận thay cô sao? Sầm Cảnh Đình cũng không thể biết cảm xúc của mình là gì, anh chỉ biết nghe bọn họ nói về cô lòng anh rất khó chịu và phẫn uất. Chẳng khác nào như nghe người ta nói mình là kẻ mù vô dụng.
Hai người cứ từng bước mà đi cuối cùng cũng đến trước mặt ông Sầm, Dương Ái Vân lên tiếng nói vài lời: “Cháu dâu mừng thọ ông, chúc ông tuế số bát tuần nhân vị lão, gia truyền thiên tải phúc vô biên.”
(Chú thích hai câu đối: Tám chục tuổi đời người vẫn trẻ, ngàn năm gia tộc phúc vô biên – Sưu tầm trên mạng)
“Tốt, tốt lắm, lời chúc này ta thích, ráng sinh cho ta thêm chắt ta càng vui mừng.” Ông Sầm dường như rất hài lòng về đứa cháu dâu này.
Mấy người ở bên cạnh thì một bụng tức tối, Dương Ái Vân thì có gì tốt mà cứ khen tới khen lui.
Người tủi thân nhất là Liễu Hà Phương, cùng là phận cháu dâu vậy mà ông Sầm lại chỉ hờ hững với cô ta, một lần niềm nở cũng không có, đã vậy còn cho Dương Ái Vân 5% cổ phần công ty, còn cô ta một phần trăm cũng không có, đây là thiên vị mà. Lúc nghe sự việc từ mẹ chồng cô ta đã rất tức giận thế nhưng chỉ có thể ngậm ngùi.
Ông Sầm khen Dương Ái Vân xong thì nhìn đến Sầm Cảnh Đình, giọng nói của ông đầy hiền từ: “Cháu có thể đến ta rất vui mừng, đây có lẽ là món quà mà ta muốn thấy nhất.”
Nghe được lời này trong lòng Sầm Cảnh Đình sóng trào, anh mấp máy môi cuối cùng chỉ nói được một câu: “Mong ông khỏe mạnh.”
“Được, có lời chúc này của cháu ta nhất định sẽ sống khỏe mạnh, có điều nếu cháu có thể quay lại như trước kia ta càng thêm kiện khang hơn, thân già này cũng bớt lo một chút.” Ông Sầm vừa nói vừa nhìn đứa cháu trai còn thể vực dậy tinh thần của mình, hy vọng trong nó có thể đứng dậy càng sớm càng tốt.
Ý tứ của ông Sầm vô cùng rõ ràng ai nghe cũng hiểu, mấy quan khách bên dưới càng không ngoại lệ.
Ở phía xa Dương Ái Linh nhìn thấy Dương Ái Vân được ông Sầm ưu ái, đối đãi vô cùng tốt thì không ngừng ghen tị trong lòng, thêm vào đó còn rất phẫn uất, nếu Sầm Cảnh Đình không mù thì vị trí này đã là của cô ta rồi.
Lại nói, nhà họ Sầm đáng lẽ ra phải chán ghét Dương Ái Vân mới đúng, vì sao lại được ông Sầm quý mến, con nhỏ này đã làm cách nào vậy? Những lời đồn kia không ảnh hưởng gì đến cô ta sao?
Dương Ái Linh càng nghĩ càng có nhiều nghi hoặc trong lòng, từ lúc Sầm Cảnh Đình và Dương Ái Vân đến cô ta đã để ý hai người rồi, nhìn người đàn ông phong thái lịch lãm, kiêu ngạo bước vào bên trong buổi tiệc cô ta lập tức bị mê mẩn. Thế nhưng đôi mắt mù của anh lại khiến cô ta lần cấn trong lòng, cho nên mới quyết định rời bỏ anh.
Phải rồi! Sầm Cảnh Đình chỉ là một thằng mù mà thôi không cần phải lưu luyến, mục tiêu của cô ta chính là Sầm Hạo Nhiên, bỏ Sầm Cảnh Đình qua một bên đi, Dương Ái Linh tự thôi miên mình rồi tìm kiếm bóng dáng của Sầm Hạo Nhiên.
Dương Ái Vân và Sầm Cảnh Đình nói lời chúc phúc và đưa quà xong thì buổi tiệc cũng chính thức bắt đầu. Lúc này vài vị gia chủ của những gia tộc khác lần lượt tiến về phía ông Sầm chúc thọ.
Dương Ái Vân lại lôi kéo Sầm Cảnh Đình qua một chỗ vắng người, cô hỏi: “Đám đông có khiến anh khó chịu không?”
“Không sao.” Anh nhàn nhạt trả lời đồng thời cũng nghe ra được sự quan tâm của cô.
“Vậy thì tốt rồi, có muốn uống chút rượu hay ăn chút bánh ngọt không? Tôi thấy vài món bánh ở đây trông cũng khá bắt mắt.” Cô nhìn bàn tiệc có chút đói bụng.
Sầm Cảnh Đình không thích đồ ngọt lắm lại nói: “Cô thích thì ăn đi.”
“Được.” Dương Ái Vân buông tay anh ra chọn một miếng bánh kem socola có thêm trái dâu ở trên, cô cầm lấy nĩa xúc một miếng bỏ vào miệng, cảm thấy vừa ngọt vừa mềm liền quay sang người đàn ông bảo: “Ngon lắm, anh ăn thử không? Độ ngọt vừa phải sẽ không khiến anh khó chịu đâu.”
Nói rồi cô cũng đưa một miếng bánh đến bên miệng anh chờ đợi phản ứng của người đàn ông.