Người trong nhà đồng loạt nhìn ra cửa, một người đàn ông nở nụ cười sáng lạn sánh bước cùng một cô gái nhỏ nhắn xinh đẹp cùng bước vào.
Thấy ánh mắt kỳ quái của Sầm Cảnh Đình Lý Tuấn Phong sờ mũi ái ngại nói: “Xin lỗi, tôi cũng muốn đến một mình nhưng cô nàng này nằng nặc đòi theo, cậu biết đấy cô ta biết dùng độc tôi khó lòng…”
“Không cần nói nhiều.” Lý Tuấn Phong chưa nói xong thì Sầm Cảnh Đình đã ngắt lời hắn lại nhìn cô gái nói: “Thiên Thanh, tôi muốn nhờ cô một việc.”
“Vâng, anh cứ nói.” Thiên Thanh nhìn anh vẻ mặt mong chờ.
Việc Sầm Cảnh Đình nhờ vả chính là xem độc cho ông Sầm, Thiên Thanh là một cô gái đặc biệt, vừa biết y thuật lại vừa biết dùng độc, giải độc, dường như là được truyền thừa từ ông nội mình.
Lại nói lúc nào cô cũng mang theo người một cái túi nhỏ có chứa vài loại thuốc đặc chế, vừa vặn trong số đó có thuốc giải độc cho ông Sầm. Cho nên nguy cơ của ông đã được giải, kế hoạch của bà Nhung nhất thời bị thất bại.
Bà ta không ngờ giữa đường lại xuất hiện vật cản là Thiên Thanh, càng không ngờ cô có thuốc giải độc cho ông Sầm.
Mọi chuyện diễn ra nhanh như vừa chớp mắt khiến ai nấy đều tưởng đây chỉ là một giấc mộng.
Ông Sầm tuy đã uống thuốc giải nhưng vẫn còn hôn mê, Sầm Tuệ Nhi cùng Thiên Thanh ở trong phòng chăm sóc cho ông. Lúc này trong phòng khách chỉ có Sầm Cảnh Đình, Sầm Thanh Phong, Lý Tuấn Phong và Bà Nhung.
Bà ta đứng giữa nhà lại bồn chồn thấp thỏm. Sầm Cảnh Đình đối diện với mẹ mình, giọng nói sắc lẹm vang lên giữa căn phòng: “Xem ra tôi đã quá nhân từ với bà nên bà cho rằng có thể tùy tiện làm gì thì làm sao?”
“Cảnh Đình, mẹ…” Bà Nhung đối diện với anh khó lòng nói thành nói, mọi kế hoạch của bà ta và Minh Tường phút chốc sụp đổ lại không có phương án dự phòng khiến bà ta càng thêm quýnh quáng.
Sầm Cảnh Đình lạnh lùng nhìn thẳng bà ta hỏi: “Hai năm trước là bà kêu người cố tình làm rò rỉ nguồn điện đúng chứ?”
Sét đánh sập nguồn điện chỉ là một phần nguyên nhân khiến biệt thự cháy nổ, trên thực tế trước đó có người đã cố ý đụng vào nguồn điện cộng thêm hiện tượng tự nhiên mới khiến căn biệt thự cháy nổ nghiêm trọng hơn.
Một năm trước Sầm Cảnh Đình đã tìm ra người đụng chạm đến mạch điện và thẩm vấn hắn, đến phút cuối hắn đã khai ra tên của mẹ anh.
Khi nghe được điều này lòng anh gần như chết lặng, đấu tranh tư tưởng dữ dội lại quyết định tha cho bà ta, chỉ vì bà ta là mẹ của anh. Sầm Cảnh Đình cho rằng nhốt người trong biệt thự ngoại ô sẽ có ngày người sám hối về tội lỗi của mình. Lại không ngờ bà ta tiếp tục cấu kết với Minh Tường làm loạn cả nhà họ Sầm.
Bà Nhung nghe câu hỏi phút chốc đứng hình lại theo bản năng chối: “Không, không phải mẹ làm, Cảnh Đình, con nghe ai nói lẽ nào mẹ lại đi hại con sao?”
“Ai nói sao? Chính là người bà đã sai bảo và bịt miệng bằng mười tỷ để giết con trai mình đấy, chắc hẳn bà còn nhớ người tên Thiên Hữu chứ?” Sầm Cảnh Đình nhìn bà ta bằng ánh mắt màu xanh sắc lạnh, gằn từng chữ.
Ánh mắt này lạnh đến tận xương tủy khiến bà Nhung theo bản năng rùng mình, rụt rè nói: “Không, không, mẹ không nhớ ai là Thiên Hữu cả, Cảnh Đình, con, con đừng có nhìn mẹ như vậy, mẹ không hại con, sao mẹ có thể hại con được chứ?”
“Phải, bà không hại tôi chỉ muốn tôi chết đi cho xong có phải không?” Sầm Cảnh Đình nói với giọng chua chát, mặc dù anh cũng không muốn tin vào sự thật này.
Bà Nhung nhất thời không thể phản bác, bởi vì đúng như anh nói bà ta chỉ muốn đứa con này chết đi cho xong.
Sầm Cảnh Đình thấy bà ta không phản bác càng thêm lạnh tâm, trái tim đau thắt lại không biết ngỏ cùng ai, lúc này đây anh lại rất muốn được Ái Vân ôm vào lòng, như cách mà cô thường làm với anh.
Trong lòng anh không ngừng gào thét: Ái Vân, em rốt cuộc ở nơi nào, anh rất nhớ em!
Lúc anh yếu lòng, lúc anh cảm thấy cuộc đời cay đắng đều có cô ở bên cạnh, giờ phút này không có ai khiến lòng anh càng thêm quạnh quẽ, khổ sở.
Lúc này lại có một bàn tay vỗ lấy vai anh, Lý Tuấn Phong thấy mí mắt anh rủ xuống không khỏi muốn an ủi.
Sầm Cảnh Đình được cái vỗ vai này thức tỉnh, lại quay về trạng thái lạnh lùng nói: “Ngày hôm nay tôi muốn bà phải trả giá cho những gì mình gây ra.”
“Con, con nói vậy là có ý gì?”
Không để Sầm Cảnh Đình nói Lý Tuấn Phong lên tiếng: “Bà Kim Nhung, tôi là Lý Tuấn Phong, đội trưởng đội trọng án số 1 trụ sở cảnh sát thành phố Dạ Lan, tôi chính thức bắt bà về tội cố ý hãm hại người khác, nạn nhân là anh Sầm Cảnh Đình và ông Sàm Chính, nhân chứng và vật chứng có đủ, mời bà theo tôi lên đồn.”
“Không, không thể nào, làm sao, làm sao các người có thể bắt tôi?” Bà Nhung nghe như sét đánh ngang tai, chân tay bủn rủn xém chút không đứng vững.
Lý Tuấn Phong lại ra hiệu cho người của mình đi đến bắt lấy bà ta. Bà Nhung lập tức dãy dụa: “Không, các người không được bắt tôi, buông tôi ra, buông tôi ra. Cảnh Đình, tao là mẹ mày đấy, mày lại có thể trơ mắt nhìn mẹ mày bị bắt vào tù sao? Còn không mau bảo bọn chúng buông tao ra, nói thế nào tao cũng là người sinh ra mày đấy, nếu không có tao thì không có mày trên đời này đâu, đứa con bất hiếu này.”
Không ai có thể tin trong giờ phút này bà Nhung có thể thốt ra những lời độc địa như thế.
Sắc mặt của Sầm Cảnh Đình càng thêm trầm xuống, Lý Tuấn Phong nhanh chóng đưa người rời đi, đồng thời bịt miệng bà ta lại không để người thốt ra một câu dư thừa nào khác.
Bà Nhung cứ thế bị lôi ra khỏi nhà họ Sầm, vốn dĩ Sầm Cảnh Đình còn muốn chất vấn bà ta thêm nhiều điều khác nữa nhưng anh lại cảm thấy không cần thiết, bởi vì cho dù có chất vấn thì tội lỗi của bà ta càng nhiều hơn mà thôi, anh sẽ để pháp luật xử lý bà ta.
Sầm Thanh Phong thấy anh thẫn thờ ngồi trên sô pha không khỏi lên tiếng: “Anh họ.”
Hắn không ngờ rằng bà Nhung lại có thể độc ác với anh họ như vậy, càng không ngờ trong lòng bà ta lúc nào cũng mong muốn anh họ phải chết. Trong hoàn cảnh này hắn cũng không biết phải nói thế nào để an ủi anh.
Sầm Cảnh Đình cũng không đến nỗi quá bi thương, lúc biết việc mẹ mình làm anh đã rất sốc, gần như là chết lặng. Thế nhưng giờ phút này trái tim của anh đã lạnh giá nên không còn thấy đau thương nữa.
Rất nhanh Sầm Cảnh Đình đã có thể điều chỉnh cảm xúc của mình anh lại đứng dậy nói: “Đi thôi, lên xem ông nội.”
Thấy anh không sao Sầm Thanh Phong cũng thở phào nhẹ nhõm. cả hai người đàn ông lại cùng nhau đi lên trên lầu.
Lúc này ông Sầm cũng từ từ tỉnh lại, nhìn thấy Sầm Tuệ Nhi ông hỏi: “Ta bị sao thế này? Kim Nhung đã cho ta uống thứ gì?”
“Ông nội, thật may quá ông đã tỉnh, bác dâu cả cho ông uống thuốc độc nhưng ông yên tâm độc đã được giải. Còn nữa anh họ còn sống và đã quay trở lại rồi.” Sầm Tuệ Nhi vui mừng báo tin cho ông.
Ông Sầm nghe vậy kích động hỏi: “Cháu, cháu nói sao cơ? Cảnh Đình, Cảnh Đình còn sống sao? Nó, nó đâu rồi.”
“Anh ấy…”
“Cháu ở đây.” Sầm Tuệ Nhi chưa nói hết câu thì giọng nói của Sầm Cảnh Đình vang lên.
Toàn bộ mọi người cùng nhìn ra cửa, ông Sầm nhìn thấy anh càng thêm kích động hơn: “Cảnh Đình, là cháu, là cháu phải không? Ông không nằm mơ, không nằm mơ đúng không?”
Sầm Cảnh Đình từng bước tiến về phía ông lại bắt lấy tay ông nói: “Là cháu, cháu đã quay về rồi đây.”
“Quay về, quay về, cháu đã quay về rồi, thật tốt, thật tốt quá, ông trời không bạc đãi nhà họ Sầm chúng ta.” Ông Sầm vừa nói vừa rơm rớm nước mắt, trong lòng vạn phần xúc động.
Những người còn lại trong phòng cũng không ngoại lệ, một năm qua bọn họ quả thật sống trong bi thương và cam chịu quá nhiều. Giờ anh đã trở lại Sầm Gia coi như được cứu vớt, mà nhà họ Sầm cũng sẽ quay lại như trước, không mỗi người một nơi nữa.
Kích động qua đi ông Sầm lại hỏi: “Phải rồi, cháu còn sống vậy Ái Vân thì sao?”
Ông vừa hỏi xong không khí căn phòng lại trầm xuống, sắc mặt của Sầm Cảnh Đình không tốt nói: “Cô ấy vẫn chưa tìm thấy nhưng cháu nhất định sẽ tìm được.”
Ai cũng nhìn ra tâm trạng của Sầm Cảnh Đình nặng nề, bi thương. Sầm Tuệ Nhi không biết thực hư nhưng vẫn nói: “Anh họ, chị dâu cát nhân thiên tướng chắc chắn cũng sẽ giống như anh, một ngày nào đó sẽ quay trở lại thôi.”
Ông Sầm cũng gật đầu: “Đúng vậy, đúng vậy, con bé sẽ quay về thôi, nó sẽ không nỡ bỏ cháu và Nguyên Khải đâu. Đúng rồi, thằng bé hiện tại ở đâu?”
Nhắc đến chắt ông Sầm lại có chút nôn nao nhớ mong, Sầm Cảnh Đình bảo: “Lát nữa sẽ có người mang thằng bé trở về.”
“Thế sao? Vậy là được rồi, ta thật mong nhớ thằng bé.” Ông Sầm thờ phào nhẹ nhõm, ánh mắt lại rơi vào bóng dáng cô gái xa lạ trước mắt: “Cô gái này là?”