Trước khi trở về Dương Ái Vân đã đề nghị nói chuyện một lần nữa với Sầm Hạo Nhiên, hai người cùng đi tới hành lang bên phải.
Sầm Cảnh Đình vốn dĩ không muốn cô đi nhưng vẫn tôn trọng quyết định của cô, anh ngồi trên ghế chờ cô từng giây từng phút. Lúc này lại có một vệ sĩ đi đến báo cáo kết quả điều tra cho anh.
“Thiếu gia, tra ra rồi, kẻ thuê đám du côn bắt thiếu phu nhân là tam phu nhân, bà ta đã bỏ năm trăm triệu để thuê người, mục đích là gì thì chưa rõ.”
Anh nghe báo cáo này trong lòng thâm trầm khó dò, không nghĩ mấy người kia lại cứ muốn táy máy chân tay. Nếu đã không yên phận vậy thì đừng trách anh không nể tình.
“Đem chúng cho cảnh sát xử lý.” Sầm Cảnh Đình ra lệnh, kẻ hại cô sẽ phải trả giá cho hành vi của mình, anh sẽ không nương tay.
Vệ sĩ nghe xong rời đi thực hiện mệnh lệnh.
Bên này Sầm Hạo Nhiên đứng lặng trước cửa kính nhìn xuống dòng xe phía dưới không biết đang suy nghĩ cái gì. Dương Ái Vân không muốn mất nhiều thời gian với hắn lập tức lên tiếng: “Cậu không nói đưa Khánh An đi đâu tôi sẽ không để yên cho cậu mang cô ấy đi.”
Sầm Hạo Nhiên im lặng hồi lâu cuối cùng cất giọng: “Khánh An từng nói muốn khám phá thế giới này.”
Dương Ái Vân thoáng chút bất ngờ, người này không tính đưa một người thực vật đi khắp năm châu bốn bể đó chứ?
“Ý cậu là gì?” Cô vẫn phải hỏi cho rõ ràng.
“Ái Vân, chị nên rời anh họ tôi thì tốt hơn.” Sầm Hạo Nhiên không trả lời câu hỏi của cô ngược lại nói một câu khiến người ta cảm thấy bực bội.
Dương Ái Vân không nhịn được nữa nói: “Cậu đã nói những câu thế này rất nhiều lần rồi, tôi biết cậu không phải yêu thích gì tôi, đúng chứ? Vậy mục đích của cậu là gì, muốn tôi rời Cảnh Đình lại gây tổn thương cho Khánh An, kết quả như hôm nay là những gì cậu muốn sao?”
“Đương nhiên tôi không muốn như vậy, tôi đang nhắc nhở chị, nếu không muốn cả hai có kết cục thảm chị hãy suy nghĩ thật kỹ lời nói của tôi, nếu cần tôi sẽ đưa chị đi.” Sầm Hạo Nhiên vừa nói vừa rút điếu thuốc ra khỏi bao nhưng không châm lửa.
Dương Ái Vân càng thêm khó chịu với lời này, cô không nhịn được nói: “Sầm Hạo Nhiên, cậu cứ tỏ ra thần bí như vậy để làm gì? Có gì thì cứ nói thẳng, Dương Ái Vân tôi còn sợ kết cục thảm hại sao? Cậu là đồ hèn nhát.”
Sầm Hạo Nhiên nghe được câu này cười nhạt: “Phải, có lẽ tôi chính là kẻ hèn nhát, hèn nhát tới mức ngay cả một người cũng không dám níu giữ. Ái Vân, chị rất tự tin, tôi cũng muốn biết lòng tự tin này có thể kéo dài bao lâu.”
Nói rồi Sầm Hạo Nhiên quay người rời đi như là không muốn nói thêm điều gì nữa. Sau cùng, cuộc nói chuyện cũng không đi đến đâu, Dương Ái Vân lại phải mang trong lòng những nghi hoặc không đầu không đuôi.
Cô thẫn thờ quay lại thì rơi vào vòng ôm của Sầm Cảnh Đình, một giọng nói sốt ruột vang lên: “Xong rồi sao? Chúng ta về nhà nhé!”
“Ừm, về thôi.” Mọi chuyện ở đây không cần đến cô nữa, tình trạng của Khánh An đã vậy chỉ có thể cầu mong vào tạo hóa thôi.
Người thực vật cơ hội tỉnh không cao nhưng không hẳn không có hy vọng. Chỉ cần người không chết cô vẫn sẽ cầu nguyện hàng ngày.
Những tháng ngày sau đó nhà họ Sầm tương đối yên ổn, chỉ duy nhất một sự kiện khiến người ta sợ hãi là bà Liên bị bắt lên đồn vì tội thuê người bắt cóc, mặc dù sự tình chưa thành nhưng tội trạng đã được cấu thành nên bà ta cũng phải chịu tội một năm tù.
Bà Liên trông chờ vào Sầm Hạo Nhiên có thể giúp mình nhưng lại không thể liên lạc. Ông Sầm cũng tức giận vì hành vi này của bà ta nên để pháp luật trừng trị thích đáng.
Trong nhà chỉ còn mỗi bà Lê nhưng bà ta còn chưa kịp vui mừng thì đã nghe lời cảnh cáo từ Sầm Cảnh Đình, lúc này mới vỡ lẽ những gì bọn họ làm đều bị anh năm bắt trong lòng bàn tay.
Mọi chuyện trong nhà họ Sầm coi như giải quyết ổn thỏa, công ty cũng ngày một phát triển. Cho đến năm tháng sau Dương Ái Vân chuyển dạ chuẩn bị chào đón đứa con đầu đời.
Trước khi vào phòng sinh cô đau đến quặn thắt, người mạnh mẽ như cô cũng không khỏi vật vã trên giường bệnh. Sầm Cảnh Đình luôn bên cạnh cô đến giây phút cuối cùng, nhìn cô đau lòng anh cũng đau theo.
“Ái Vân, đau lắm sao? Anh xin lỗi, lúc này anh thật vô dụng không thể làm gì cho em.”
“Anh đừng nói vậy, chuyện này người mẹ nào cũng phải trải qua mà, em không sao, một chút nữa thôi chúng ta có thể đón bé con rồi, em thấy rất hạnh phúc.” Dương Ái Vân níu chặt tay anh khó khăn nói.
Sầm Cảnh Đình nghe vậy càng thương cô hơn, lúc này tiếng bác sĩ vang lên: “Thai phụ sắp đến giờ sinh, phiền người nhà ra ngoài.”
Dù không muốn nhưng anh buộc phải rời đi, trước khi đi còn hôn nhẹ trán cô nói: “Ái Vân, ráng chịu, anh chờ em và con.”
“Vâng.” Dương Ái Vân gượng cười nói.
Thời gian sinh dài đằng đẵng như thế mấy kiếp, Sầm Cảnh Cảnh chờ bên ngoài đi qua đi lại không biết bao nhiêu vòng. Bên trong liên tục truyền ra tiếng hét thảm khiến lòng anh càng thêm nôn nao hơn.
Ông Sầm nhìn mà chóng mặt lên tiếng: “Thằng nhóc này cháu ngồi im một chỗ có được không?”
“Ái Vân chưa sinh xong cháu không thể ngồi yên được.”
Ông Sầm nhìn cháu trai của mình muốn nói lại thôi, Sầm Tuệ Nhi lên tiếng: “Anh họ, chị dâu không sao đâu anh đừng quá lo lắng.”
Dù được nhiều người khuyên bảo nhưng Sầm Cảnh Đình lo thì vẫn cứ lo, chốc chốc lại nhìn vào phòng phẫu thuật.
Chẳng ai có thể khuyên nổi anh nên đành để anh làm theo ý mình. Lúc này phòng phẫu thuật cuối cùng cũng mở cửa. Bác sĩ bước ra ngoài trên tay ôm theo một đứa bé sơ sinh được quấn tã lót đang định đưa cho anh thì Sầm Cảnh Đình hỏi: “Vợ tôi thế nào?”
Bác sĩ đứng hình mấy giây, Sầm Cảnh Đình càng thêm nóng ruột: “Tôi hỏi vợ tôi thế nào?”
“Sản phụ, sản phụ vừa sinh xong, sức khỏe còn khá yếu nên…”
Chưa để bác sĩ dứt lời Sầm Cảnh Đình nôn nóng chạy vào bên trong, bác sĩ gọi với theo: “Này, anh không nhận con à?”
“Bác sĩ, để tôi, để tôi, kệ thằng nhóc đó đi.” Ông Sầm hớn hở đi lên muốn nhận đứa bé.
Bác sĩ nhìn thấy ông hơi sửng sốt lại nhẹ nhàng đặt đứa bé vào tay ông bảo: “Chúc mừng chủ tịch Sầm, là một bé trai khá là bụ bẫm, khỏe mạnh.”
“Vậy à, tốt, tốt quá rồi, nên đặt tên cho thằng nhỏ là gì đây nhỉ?” Ông Sầm ông lấy chắt nội miệng cười tươi roi rói, lại có chút gượng tay, y tá phải đứng bên cạnh chỉ dẫn cho ông.
Bên này Sầm Tuệ Nhi cũng nhìn rõ đứa bé, mặt mũi nó nhỏ nhắn, xinh xắn, tay chân nhỏ xíu vô cùng dễ thương khiến cô không khỏi bất giác nở nụ cười: “Lại có thiên thần xuất hiện, hy vọng đứa bé sẽ được hạnh phúc.”
“Tất nhiên rồi, thiếu gia và thiếu phu nhân sẽ để tiểu thiếu gia sống trong gia đình hạnh phúc nhất, tôi tin là như vậy.” Bên tai của Sầm Tuệ Nhi vang lên giọng nói của người đàn ông khiến cô không khỏi nhìn sang.
Người vừa nói không ai khác ngoài Khải Nam, nhìn thấy người này tâm tình cô lại vô cùng phức tạp.
Bên trong Sầm Cảnh Đình nhìn Dương Ái Vân nằm trên giường bệnh yếu ớt sắc mặt trắng bệch thì không khỏi đau xót. Anh ôm lấy cô nghẹn ngào nói: “Vân, em cực khổ rồi, sau này anh sẽ không để em chịu khổ nữa, chúng ta sinh một đứa là được rồi.”
Dương Ái Vân nghe vậy dở khóc dở cười: “Anh nói linh tinh cái gì, em còn muốn vui nhà vui cửa anh đã muốn dừng rồi sao? Lẽ nào anh ghét bé con?”
“Không phải, em sinh đau đớn như vậy anh không muốn nhìn lần thứ hai.” Sầm Hạo Nhiên có chút ủ rũ không nói thành lời.
Cô cũng hiểu được tấm lòng của anh nên nhẹ nhàng bảo: “Có cái gì đâu, không phải em vẫn bình an à, phải rồi, bé con của chúng ta đâu? Anh đã nhìn thấy nó chưa?”
“Anh… Anh vội vào với em nên…” Sầm Cảnh Đình hơi bối rối.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Phong Tổng: Sủng Thê Trọn Kiếp
2. Tình Đầu Mãi Mãi
3. Trà Xanh Max Level Xuyên Vào Tiểu Thuyết Kinh Dị
4. Sau Khi Ly Hôn Cùng Ảnh Đế, Tôi Hẹn Hò Cùng Đỉnh Lưu
=====================================
“Trời đất, anh thật là…” Dương Ái Vân khó lòng thấy anh như vậy, trong lòng cảm động lại bảo: “Được rồi, anh mau mang bé con lại đây đi, ba người chúng ta cũng phải chụp ảnh làm kỷ niệm chứ.”
Những khoảnh khắc đầu đời của bé con đương nhiên phải được ghi dấu lại.
Cô vừa dứt lời thì ông Sầm lên tiếng: “Đây, đây, nhóc con này vô cùng kháu khỉnh, không khác Cảnh Đình lúc đó là mấy.”
Ông Sầm cùng đám người Sầm Tuệ Nhi lần lượt đi vào, Dương Ái Vân mới sinh xong còn đau nên chưa thể cử động. Sầm Cảnh Đình phải tiếp nhận đứa bé từ tay ông, lần đầu tiên bế đứa bé tay anh có chút run rẩy, lại vô cùng cẩn thận sợ làm rớt nó.
Ông Sầm thấy vậy lại bảo: “Thằng nhóc này, cháu có bế được không đấy.”
“Ông nội à, anh Cảnh Đình cũng lần đầu làm chuyện này.” Sầm Tuệ Nhi lên tiếng thay anh.
Sầm Cảnh Đình lại chẳng để ý hai người chỉ nhìn bé con trong vòng tay, nó nhỏ xíu lại còn chẳng có trọng lượng khiến anh hơi luống cuống một chút nhưng khi nhìn thấy đứa bé trong lòng anh lại có một cảm giác khó tả, nó mở to đôi mắt nhìn anh. Mặc dù không nhìn thấy rõ nhưng anh vẫn cảm thấy xúc động.
Dương Ái Vân nhìn biểu cảm tha thiết của anh nhẹ nhàng nói: “Đình, em cũng muốn nhìn thấy con.”
“Được.” Sầm Cảnh Đình nhẹ nhàng đặt đứa bé nằm bên cạnh cô, Dương Ái Vân nhìn đứa bé mình vừa sinh bao nhiêu cảm xúc dâng trao lại khẽ khàng bảo: “Chào mừng con đến với mọi người.”
Nhà họ Sầm vui mừng vì có thêm một thành viên mới, ông Sầm đặt tên cho đứa bé là Sầm Nguyên Khải, một khởi đầu mới tươi đẹp và bình yên.
Thế nhưng mọi sự luôn không được người ta mong muốn, nhà họ Sầm tưởng chừng đã yên bình lại xảy ra một chuyện không ai ngờ tới, làm xáo trộn cả một Sầm Gia.