“Thế nên em mới giả dạng lao công gặp con, lại biết anh bị Minh Tường làm khó em đóng giả thành nghệ sĩ dương cầm lẻn vào biệt thự của Minh Tường tìm chứng cứ. Em muốn làm chút gì đó cho anh trước khi chết. Lại sau đó anh phát hiện em, em vì thương nhớ con nên nhân dịp Sầm Gia tổ chức tiệc đã đăng ký làm nghệ sĩ chơi Piano.”
“Đình, ban đầu em nghĩ cứ như vậy là được nhưng không nghĩ rằng cuối cùng vẫn phải lộ diện trước anh. Lúc đó em chợt nhận ra thời gian của mình đã không còn bao nhiêu tại sao lại không hạnh phúc bên anh và con thêm một chút. Đình, anh không giận em chứ?” Cô nhìn anh hai mắt đã rưng rưng từ lúc nào.
Sầm Cảnh Đình uất nghẹn lắc đầu: “Anh không giận em, em tuyệt đối đừng nói gì đến chết chóc, anh không muốn nghe những từ như thế nữa. Dù có thế nào anh cũng muốn em sống bên anh cả đời, độc cái gì anh không cần biết, cho dù chỉ có một chút hy vọng anh cũng không từ bỏ.”
Nhìn anh như vậy cô rất đau lòng, lại không thể nói gì thêm. Lúc này đứa bé cũng tỉnh dậy gọi hai người: “Ba, mẹ.”
“Con dậy rồi sao?” Dương Ái Vân nén nước mắt ngồi dậy, lại hỏi anh: “Đình, mấy giờ rồi.”
“Sáu giờ.” Anh trả lời lại không hiểu cô hỏi giờ để làm gì.
Dương Ái Vân nghe vậy thì bảo: “Chúng ta về nhà thôi, Nguyên Khải còn đi học nữa.”
“Không được, em…”
“Em không sao, đêm qua chắc độc phát nên mới ngất xỉu thôi, em có ở lại bệnh viện cũng không ích gì, Đình, chúng ta về nhà nhé.” Dương Ái Vân tha thiết nhìn anh.
Sầm Cảnh Đình trầm mặc rất lâu cuối cùng lại bị cô thuyết phục. Anh nói với bác sĩ một tiếng, vị bác sĩ điều trị kiểm tra cho cô một lần xác định tạm thời không sao lại hỏi cô vài câu mới để người rời đi.
Dương Ái Vân vẫn giống bình thường không có biểu hiện gì đặc biệt, như thể cô không có chuyện gì vậy. Bên ngoài có vài phóng viên muốn phỏng vấn về bệnh tình của cô đều bị Phong Đại cùng vệ sĩ chặn lại.
Sầm Cảnh Đình một mạch đưa cô trở về nhà họ Sầm.
Ông Sầm nhìn thấy cô trở về vô cùng kinh ngạc lại hỏi: “Ái Vân, cháu sao rồi?”
“Xin lỗi đã để ông và mọi người lo lắng, cháu chỉ mệt mỏi ngất đi thôi không sao đâu ạ.” Dương Ái Vân cười nói.
Ông Sầm đã biết tình trạng của cô nhưng thấy cô không muốn nói ông cũng không truy hỏi nữa mà bảo: “Không sao thì tốt rồi, sao không nằm viện thêm đến khi khỏe hẳn rồi về.”
“Cháu còn đưa Nguyên Khải đi học nên không thể trì hoãn ở bệnh viện được.” Dương Ái Vân bảo, cô đã hứa đưa con trai đi học thì làm sao có thể thất hẹn với nó. Bệnh tình của cô có nằm viện thêm một giây cũng không khỏi, chi bằng tận dụng thời gian bên con sẽ ý nghĩa hơn.
Ông Sầm nghe vậy nhìn Sầm Cảnh Đình một cái, thấy sắc mặt anh nặng nề ông cũng không nói thêm nữa mà bảo: “Vậy được rồi, các cháu ăn sáng cùng ta đi.”
Trên bàn có đông đủ người nhà họ Sầm ai cũng tập trung ăn không nói lời gì chỉ thỉnh thoảng nhìn Sầm Cảnh Đình và Dương Ái Vân. Bữa cơm tưởng như vui vầy nhưng bên trong lại não nề lòng người.
Xong xuôi ai làm việc nấy Dương Ái Vân vẫn mang tâm trạng vui vẻ thay đồ cho con đi học, thắt cà vạt cho chồng.
Lúc chỉ có hai người Sầm Cảnh Đình không nhịn được nữa ôm chặt lấy cô: “Ái Vân.”
“Đình, chúng ta cứ như bình thường nhé, anh đừng suy nghĩ gì về bệnh tình của em. Chính vì sợ anh sẽ thế này nên nhiều lần em muốn nói lại thôi. Đình, mặc kệ tương lai thế nào em chỉ muốn giờ phút này chúng ta phải thật hạnh phúc, được không anh?” Dương Ái Vân bình thản nói, cái chết đúng là đáng sợ nhưng không đáng sợ bằng sự đau đáu não nề trong giờ phút này.
Cô rất sợ sự trầm mặc cũng như im lặng của anh, càng sợ vẻ mặt bất lực vì cô mà lo nghĩ. Dương Ái Vân không muốn thế, cô muốn những tháng ngày tiếp theo phải sống thật vui vẻ.
Sầm Cảnh Đình không trả lời chỉ ôm cô như thế cho đến lúc con gọi mới thôi.
……..
Những ngày tiếp theo mọi thứ vẫn diễn ra theo lẽ thường. Đến ngày thứ bảy Sầm Cảnh Đình cũng nhận được kết quả cuối cùng từ bệnh viện. Sau một hồi phân tích bọn họ lại kết luận độc của cô không tìm được thuốc giải.
Tâm tình của anh mấy ngày nay thấp thỏm lại thêm nặng nề. Lúc này Lý Tuấn Phong lại gọi điện đến báo cáo tình hình.
“Cảnh Đình, phiên tòa đã kết thúc Minh Tường không thể chối cãi điều gì, tòa án phạt tù hắn tội chung thân. Có điều trên đường đưa hắn trở về phòng giam thì thuộc hạ của hắn chặn đường cướp người đi rồi. Cảnh sát đông nhưng bọn chúng lại dùng thêm thuốc khói, còn đe dọa tính mạng người dân bên đường, chúng tôi đã để sổng mất hắn, hiện đang truy lùng.”
“Cậu lo liệu đi.” Sầm Cảnh Đình nghe xong không phản ứng quá nhiều mà để Lý Tuấn Phong xử lý.
Hắn nghe ra được giọng anh khác thường lại hỏi: “Có chuyện gì vậy? Tôi nghe nói vợ cậu ngất xỉu, có sao không?”
“Cô ấy trúng độc, không có thuốc giải.” Sầm Cảnh Đình khàn giọng nói được hai câu.
“Cái gì, sao lại như vậy, ai hạ độc?” Lý Tuấn Phong kinh ngạc hỏi.
Sầm Cảnh Đình lại bảo: “Tạm thời tôi không muốn nói chuyện này, Tuấn Phong, bên đó nhờ cậu rồi.”
“Được, tôi lo chuyện bên đây, phải rồi, còn mẹ cậu chúng tôi cũng chưa tìm ra được tung tích, lúc vào biệt thự bà ta đã theo lối bí mật rời đi, cảnh sát cùng Bạch Long đang tìm kiếm nhưng dường như bà ta có địa điểm mật để trốn chúng tôi khó lòng tìm ra. Nhưng cậu yên tâm chúng tôi sẽ tìm ra cho bằng được.” Lý Tuấn Phong báo cáo luôn một lượt các vấn đề.
Sầm Cảnh Đình không còn tha thiết gì tin tức của mẹ mình. Trước hay sau gì bọn họ cũng sẽ bị trừng phạt. Điều duy nhất anh lo hiện nay chỉ có một người.
Nói chuyện điện thoại xong Sầm Cảnh Đình từ ban công quay lại vào trong phòng. Dương Ái Vân và Nguyên Khải vẫn còn đang ngủ trưa. Hôm nay là chủ nhật gia đình ba người không đi đâu chỉ ở trong nhà cùng nhau làm vài chuyện linh tinh, đến trưa Nguyên Khải buồn ngủ cả ba lại cùng lên giường ôm nhau ngủ.
Thấy vợ con ngủ say anh không làm phiền chỉ tựa vào cửa kính nhìn khuôn mặt ngủ say của cô không rời. Trong lòng anh hiện tại vô cùng bức bối như bị cái gì đó đè nén ở lồng ngực, anh đưa tay vào túi theo bản năng nhưng chợt nhớ ra điều gì đó lại dừng động tác, đưa tay lên trán ngửa đầu ra sau.
Anh muốn tìm điếu thuốc để hút như lúc trước nhưng đã hứa với cô không đụng đến nó nữa nên đã sớm dẹp hết thuốc lá đi rồi.
Sầm Cảnh Đình suy nghĩ rất lâu lại quyết định đến biệt thự phía Bắc.
Trong biệt thự phía bắc cô gái vừa cắm hoa xong thì nhìn thấy bóng dáng của người đàn ông, hai mắt sáng lên vội vàng chạy ra gọi: “Anh Cảnh Đình.”
“Vào trong đi, tôi có chuyện muốn nói với cô.” Sầm Cảnh Đình nhàn nhạt nói.
Cả hai lại cùng đi vào bên trong ngồi đối diện với nhau. Thiên Thanh thấy anh chưa lên tiếng thì nói: “Để em pha cho anh tách cà phê nhé?”
“Không cần, tôi sẽ nói nhanh thôi.” Sầm Cảnh Đình vẫn giữ thái độ lạnh nhạt với cô gái.
Thiên Thanh nhìn anh dần dần thu lại nụ cười hỏi: “Có phải anh tìm em là có chuyện không?”
Thiên Thanh ngầm biết Sầm Cảnh Đình không phải tự nhiên sẽ đi tìm mình, chắc chắn là có chuyện rồi.
Sầm Cảnh Đình cũng không bất ngờ khi cô có thể đoán như vậy, anh không do dự quá lâu mà đi vào vấn đề: “Vợ tôi trúng độc tôi muốn nhờ cô xem cho cô ấy.”
Nghe vậy Thiên Thanh hơi kinh ngạc, mấy ngày trước Dương Ái Vân ngất xỉu không phải cô không biết chỉ là không muốn bận tâm. Từ ngày người này trở về cô chỉ lủi thủi trong biệt thự phía bắc không đi đâu cả. Thỉnh thoảng có Sầm Tuệ Nhi đến nói chuyện mấy câu, dạo gần đây cũng không thấy đến nữa cô cũng đoán được nhà họ Sầm chắc có chuyện gì rồi. Không ngờ lại là chuyện liên quan đến Dương Ái Vân.
Thiên Thanh nhìn anh đĩnh đạc nói: “Em dựa vào cái gì xem cho vợ anh?”
Mí mắt của Sầm Cảnh Đình rủ xuống nói: “Chỉ cần cô xem cho vợ tôi, cô muốn gì cũng được.”
“Bao gồm anh sao?” Thiên Thanh như có như không nhìn anh.
…….
Dương Ái Vân tỉnh dậy không thấy Sầm Cảnh Đình bên cạnh chỉ thấy con trai còn ngủ cô lại khẽ khàng bước xuống giường, vừa vặn điện thoại của cô cũng vang lên. Nhìn số Dương Ái Vân vừa đi ra ban công vừa nghe máy.
“Alo, Tiểu Đồng, có chuyện gì sao?”
“Sư tỷ, sư phụ mất tích rồi.” Tiểu Đồng ở đầu dây bên kia nói.
Dương Ái Vân khựng lại mấy giây hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì?”
“Sư phụ tìm thuốc cho chị gặp cố nhân, sau đó cả hai cùng biến mất không rõ tung tích, sư huynh đang đi tìm.” Tiểu Đồng bên này nói.
Nghe vậy Dương Ái Vân thẫn thờ mấy giây lại bảo: “Chị biết rồi, có tin tức gì thì báo chị.”
Dứt lời cô thả điện thoại xuống, ánh mắt lại nhìn về phía bầu trời.
PS: Gần kết rồi, tôi sẽ ráng trong tuần này nhé!